Dưới hoàng hôn, sóng lớn cuồn cuộn, bọt sóng lao nhanh. Trên biển rộng màu xanh thẳm, khi thì có người lướt ván, lướt ván buồm, v.v… mà ở bốn phía đảo nhỏ cũng vòng quanh vô số vách đá giống như một quảng trường lộ thiên cực lớn.
Bởi vì đảo nhỏ ở nước T, hơn nữa ba năm trước đã khai phá thành căn cứ diều lượn cho nên cũng không cần xin phép bay ở trên không nữa.
Tào Duy Huyên nóng lòng muốn thử đầu tiên: “Tiểu Quý Gia, bảo cậu đến chơi một ván cũng quá khó khăn. Hôm nay hai ta cần phải thi với nhau một trận.”
Trước kia anh ta chơi diều lượn cần phải tự bỏ tiền ra, một năm đều có thể tốn hai, ba triệu. Mãi đến mấy năm trước có Quý Kỳ Tây đầu tư, nhưng so sánh với được đầu tư, anh ta càng muốn thi đấu với Quý Kỳ Tây.
“Đeo thiết bị lên.” Quý Kỳ Tây hất cằm về phía nhân viên công tác, để anh ta đeo thiết bị đặc chế cho Tào Duy Huyên: “Lúc chơi đa dạng, xin nhớ quay rõ một chút.”
Ngoài miệng nói xin, nhưng giọng điệu hoàn toàn nghe không ra.
Vẻ mặt Quý Kỳ Tây lạnh nhạt, kéo dài giọng bổ sung: “Tận tình phát huy, đừng làm mất mặt.”
Tào Duy Huyên ngây ngốc đeo thiết bị lên, rồi sau đó, anh ta gãi gãi đầu: “Tôi không cho rằng kỹ thuật của tôi ở trong mắt cậu có chỗ nào cần nghiên cứu.”
“Cậu tự biết bản thân mình rõ ràng đấy.” Sự tự tin cao của Quý Kỳ Tây từ ngày đầu tiên anh sinh ra đã có, anh khá đồng ý với lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-xuyen-vao-showbiz-ta-cam-nham-kich-ban-hay-ra-ve-/3607936/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.