“Nói nhảm, ai lại không sợ chết, cô không sợ c.h.ế.t mà cô chạy nhanh vậy à.” Tang Tiếu thở hổn hển, không nhịn được nói: “Chân cô bị thương thì tay cũng tàn phế rồi sao? Không biết giúp tôi lau mồ hôi à?”
Tần Yên: …
Cô ta luôn cảm thấy Tang Tiếu đang mượn cơ hội để diss cô ta.
Tần Yên mím môi lau mồ hôi trên trán cho Tang Tiếu, cô ta nhìn làn da trắng nõn trong suốt của Tang Tiếu, trong lòng không nhịn được mà hâm mộ, dưới hoàn cảnh ngày nắng to, Tang Tiếu thế mà lại không đổ chút mồ hôi nào, còn phải để thợ trang điểm phun nước, cũng không có ai như vậy đâu.
Hai người lúng ta lúng túng mà im lặng, chỉ có dưới chân khi giẫm lên cành cây khô thì phát ra tiếng vang nhỏ.
“Thật ra… so với chết, tôi sợ không về nhà được hơn.” Giọng nói của Tang Tiếu rất thấp, sự lo lắng hãi hùng trong nhiều ngày qua đều được đè trong đó: “Tôi sợ c.h.ế.t rồi cũng không thể quay về nhà.”
Một người c.h.ế.t lặng lẽ nơi đất khách quê người như thế này, cuối cùng trở thành cát bụi để gió thổi bay đi.
“Thật ra cô cũng… ừm.”
Im lặng.
Tiếp tục lặng tim.
Trong sự yên lặng kéo dài có thể mơ hồ nhìn thấy sự xấu hổ của Tần Yên vì tạm ngừng lại.
“Tôi làm sao? Thật ra tôi cũng không đáng ghét đến vậy à?” A Tự tựa như không nghe ra được sự tạm ngừng của Tần Yên, phối hợp nói tiếp: “Có lẽ vậy, mặc dù hơi yếu ớt…”
Dây cung đã đứt của Tần Yên một lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-xuyen-vao-showbiz-ta-cam-nham-kich-ban-hay-ra-ve-/3607931/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.