“Có à?” Tang Tiếu rất tin tưởng cô không vơ vét ra chút xíu được người khác nể nào từ trong trí nhớ của nguyên chủ. Vì thế, cô rất lễ phép từ chối lòng tốt của Tang Thành Phong: “Tôi cho rằng so với nhà họ Tang, sư huynh sư tỷ của tôi càng có thể chăm sóc tôi hơn. Tạm biệt, ông Tang.” Tang Tiếu nhẹ nhàng vứt một câu hẹn gặp lại xong, không nhìn bất kỳ ai nữa bao gồm cả Tang Trạm, người có cùng chung cha mẹ. Có ánh sáng chiếu nghiêng từ trên trần nhà xuống, từng đợt từng đợt nhè nhẹ bao phủ cả người Tang Tiếu. Trong một nháy mắt, Tang Thành Phong đột nhiên cảm thấy hai người bọn họ như người ở hai thế giới. Mà đứa con gái ông ta không thích, bị ông ta phiền chán kia cũng đã cách ông ta rất xa rất xa rồi. Sau khi ra khỏi cửa biệt thự nhà họ Tang, Phí Nghệ đưa giấy cắt đứt quan hệ cho Tang Tiếu, hoàn toàn tùy ý Tang Tiếu xử lý. “Mấy thứ lấy về từ nhà họ Tang…” “Làm từ thiện đi.” Tang Tiếu ngửa đầu nhìn sao sáng đầy trời, đôi mi dày cong của cô tô điểm cho nét cười trong mắt: “Ví dụ như trẻ em mồ côi, trẻ em gia cảnh nghèo khó không thể đi học, có thể giúp được chút nào hay chút ấy.” Dù sao đều là đồ mẹ nguyên chủ muốn để lại cho nguyên chủ, cô không thể lấy. Phí Nghệ nghĩ đến số tài sản trên người cô, thật sâu cảm thấy cô có thể giúp cũng không phải là một chút mà là trăm triệu chút. Dù sao sản nghiệp trên danh nghĩa Tống Trí Tâm cũng không ít. Trước mặt thanh toán hết nợ nước ngoài sau khi nhà họ Tống phá sản, số tiền còn dư lại cũng để cho Tang Tiếu giàu có cả đời. Trước khi mất, bà ấy thậm chí còn để lại một phần sản nghiệp, chờ Tang Tiếu đủ mười tám tuổi thì sẽ tặng cho cô. Có lẽ ngay lúc đó Tống Trí Tâm đã phát hiện được thái độ của Tang Thành Phong nhưng vì bệnh nặng trong người, bà ấy đã không thể thay đổi được gì. Khi đó, hai đứa nhỏ, một đứa mười tuổi, một đứa năm tuổi, so với những người họ hàng kia thì ngược lại Tang Thành Phong có thể đáng tin hơn một chút. “Đều... quyên góp hết?” “Vâng!” Tang Tiếu thu ánh mắt xem ngôi sao lại, cười dịu dàng nhìn Phí Nghệ, trong trẻo nói cảm ơn: “Cảm ơn chị Nghệ.” Tang Tiếu nói xong, lại quay đầu nhìn về phía những người khác cùng đi ra từ nhà họ Tang: “Cảm ơn mọi người!” Vốn dĩ Quý Lâm Xuyên, Quý Kỳ Tây đều chuẩn bị đi với Tang Tiếu tới nhà họ Tang. Bọn họ lo lắng Tang Tiếu bị bốn người nhà họ Tang ức hiếp. Thậm chí, Tịch Ngôn Vãn nghe nói những chuyện lộn xộn của nhà họ Tang xong thì cũng muốn về nước chống lưng cho Tang Tiếu, nhưng đều bị Tang Tiếu từ chối. Có lẽ khi ở trên sân khấu chương trình "Đoán đi đoán đi đoán đi" nhận được những tràng vỗ tay và tán đồng, làm Tang Tiếu có một dúm tự tin. Cũng có thể bởi vì khát vọng trong lòng nguyên chủ trước khi rời đi quá sâu, cô không thể ngó lơ. Cho nên Tang Tiếu hy vọng có thể tự mình tới nhà họ Tang, đơn thuần lấy thân phận Tang Tiếu hoàn toàn kết thúc với nhà họ Tang. Đoàn luật sư và đám phóng viên đều là Tang Tiếu chủ động đề nghị mang đến. Tang Tiếu không sợ bị toàn dân mạng chửi, chỉ sợ không tích cóp đủ chỉ số ra vẻ. Các phóng viên vội vàng xua tay: “Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn.” Trước không nói hai cậu chủ nhà họ Quý cho họ quá nhiều tiền, bọn họ căn bản không từ chối được. Chỉ nói tư liệu sống tối nay, cũng có thể giúp đưa tới độ hot cho tòa soạn của bọn họ. Bọn họ nhìn Tang Tiếu đối mặt với bốn người nhà họ Tang một buổi tối, trong lòng không hẹn mà cùng có một nhận thức mới về Tang Tiếu. Đúng là Tang Tiếu mất đi nhà họ Tang nhưng lại được nhà họ Quý và nhà họ Tịch coi trọng. Ngày nào đó trong tương lai Tang Thành Phong biết chân tướng, sợ là sẽ khóc ra tiếng mất? Quan trọng nhất là hôm nay bọn họ mới phát hiện, Tang Tiếu thoạt nhìn đơn thuần không rành thế sự, trên thực tế có thể bẫy người trong vô hình đó! Trong nhóm phóng viên cũng có người nghe nói chuyện A Tửu kêu bị ống kính máy quay đen ngòm làm choáng váng. Bọn họ vì phỏng vấn mà không để ý tới mặt mũi, ai mà nghĩ tới việc A tửu còn không biết xấu hổ hơn bọn họ. Bọn họ sợ đắc tội Tang Tiếu lại bị ăn vạ, vội làm rõ lập trường: “Ảnh chụp và nguyên nhân sâu xa của chuyện cắt đứt quan hệ, chúng tôi đều sẽ giao cho phòng quan hệ công chúng của quý công ty xét duyệt. Thời gian thông báo cũng tùy bên mình…” “Không cần đâu.” Tang Tiếu xua xua tay: “Mọi người cứ đúng tình hình thực tế đưa tin là được. Tôi không sợ bị bôi nhọ.” So với không tích lũy được chỉ số ra vẻ, bị dân mạng bôi nhọ đã là cái gì chứ? Các phóng viên: … Vẫn cảm thấy thân phận chúng ta bị tráo đổi. Sau khi đoàn người Tang Tiếu rời đi, bầu không khí trong phòng khách nhà họ Tang như đóng băng lại. Tang Trạm luôn không quan tâm gì đều thành thật hiếm thấy. Chủ yếu cậu ta lo lắng bị bố Tang nổi nóng mà mắng cậu ta nhưng đồng thời trong lòng cậu ta cũng có chút bực bội khó hiểu. Luật sư Tưởng ngượng ngập từ trong phòng vệ sinh ra: “Tổng giám đốc Tang, cho dù ngài đuổi việc tôi thì việc hôm nay tôi cũng thật sự không dám tham dự.” Nếu anh ta thực sự đối đầu với Phí Nghệ, về sau cũng đừng mong sống tốt. Đàn em kia khí chất lạnh, làm việc cũng lạnh, lạnh buốt đ.â.m người. Thấy luật sư Tưởng, Tang Thành Phong vớ một chén trà hung hăng ném về phía luật sư Tưởng, trừng mắt hét lớn: “Cút!!!!” “Ôi!” Luật sư Tưởng nhanh nhẹn đồng ý, rồi sau đó chạy mất hút.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]