Với lại… Bạch Dao nhìn A Tiếu đang ngồi đó, mắt thoáng u ám. Cô ta thầm hiểu rằng với mối quan hệ giữa họ, một khi món ăn qua tay mình, Tang Tiếu không lật bàn đã là may rồi, chắc hẳn cô sẽ không đụng vào một món nào cả đâu. Tình hình thực tế hệt như dự đoán của Bạch Dao. Ba ngày đầu, sáu người ngoại trừ ăn sáng yến mạch và sữa tươi để giúp nhà tài trợ vàng của chương trình quảng cáo ra, thì buổi trưa và buổi tối do Bạch Dao phụ trách lo cơm nước nên Tang Tiếu thường không bước ra khỏi phòng ngủ cùng ngồi ăn với mọi người. Bạch Dao nhớ lại sự khác thường lúc chiều của A Tiếu, bèn thử hỏi dò: “Tiếu Tiếu muốn ăn không? Chị làm món cà tím xào mà em thích ăn nè.” “Tôi không thích cà tím.” Vô thức trả lời, A Tiếu đột nhiên nhận ra từ trong cốt truyện rằng Tang Tiếu cũng không thích cà tím, thậm chí rất ghét. Bạch Dao thầm thở phào nhẹ nhõm, ung dung nhận lỗi: “Chắc chị nhớ nhầm, dù sao hai đứa mình đã lâu không ngồi ăn cơm với nhau rồi, chị thật lòng…” Tạm dừng, Bạch Dao khẽ cụp mi kèm theo đôi mắt ửng đỏ: “Thật lòng cảm ơn chương trình đã cho chúng ta cơ hội lại được ngồi cùng nhau, nếu chú nhìn thấy chắc sẽ vui lắm đây.” Bạch Dao tự bày tỏ tâm tình cả buổi, nhưng không đợi được A Tiếu ném chén xuống và tức giận rời khỏi bàn, thì trong lòng thấy vô cùng quái lạ. Cô ta không khỏi ngước mắt, vừa thấy A Tiếu, cô ta suýt nữa đã nhồi m.á.u cơ tim. A Tiếu đang bưng bát, phồng má ăn hết sức ngon lành như một con hamster nhỏ, vả lại cô lia đũa cũng nhanh không kém. Trong lúc cô ta mới nói mấy câu, bát cơm đầy của cô đã bị tiêu diệt một nửa, nhưng tướng ăn lại tao nhã không hề thô lỗ. Sau khi quan sát vài lần, Bạch Dao bất giác nuốt nước miếng. Đói ghê. Hoàn hồn nhìn lại, bốn người kia đã bắt đầu ăn cơm. Tuy rằng động tác của họ không nhanh bằng A Tiếu nhưng lúc nào họ cũng ngẩng đầu nhìn A Tiếu, như thể gương mặt của A Tiếu có thể thôi thúc người ta ăn cơm vậy. Bạch Dao:... Tôi vừa thái rau vừa bắc nồi nấu ăn, thế mà mấy người thật sự xem tôi là dì bếp nấu ăn đấy à?! Ăn cơm mà chẳng ai mời tôi là sao?!! Phút chốc, Bạch Dao cũng cầm đũa bắt đầu ăn. Thật ra, nếu câu chửi thầm của Bạch Dao bị người khác nghe được thì họ sẽ muốn nói cho ra lẽ. Giang Tuấn chắc chắn sẽ cảm thấy oan uổng bởi anh ta đã gọi rồi, hơn nữa còn gọi những hai lần. Nhưng vì Bạch Dao vừa nghĩ mình sẽ có cơ hội so bì với A Tiếu, bèn dốc lòng tự tình nên mới không nghe thấy. Không riêng người trong sân nhỏ ăn uống ngon miệng, mà dân mạng xem livestream cũng không khỏi sờ bụng mình. Ba ngày trước, họ không cho rằng Bạch Dao nấu cơm ngon mấy, nhưng nhìn A Tiếu ăn sao lại thấy ngon quá chừng vậy? Giang Tuấn nhìn qua A Tiếu lần thứ N, bất chợt nhận ra anh ta không ưa A Tiếu. Dưới tình huống không ưa mà mình lại có thể ngồi xem A Tiếu mà diệt gọn ba bát cơm?! Anh ta vội nhìn sang Bạch Dao, đồng thời viện lý do hôm nay anh ta ăn cơm nhiều nhờ Bạch Dao: “Hôm nay Dao Dao nấu ngon thật, làm tôi phải ăn thêm một chén đây này.” Nhìn món ăn trên bàn, Diệp Doãn Đồng và Tống Dập gật đầu phụ họa theo. Thật ra, theo ý kiến của họ, tài nấu ăn của Bạch Dao hơi kém, so ra không bằng những món ngày thường họ hay ăn. Vả lại, nhà Diệp Doãn Đồng có hai đầu bếp nên vị giác của chị ấy được nuôi đến khá kén chọn. Tuy nhiên, Diệp Doãn Đồng bỗng nhớ đến ngày thứ hai sau khi buổi ghi hình chương trình kết thúc, chị ấy đã khéo léo hỏi Bạch Dao rằng có cần chị nấu giúp cho không, thì Bạch Dao tự dưng chực trào nước mắt, bèn bực bội. Hiện giờ, chị thật sự không dám đưa ra ý kiến gì liên quan đến thức ăn nữa, dù sao cũng chỉ ở đây có bảy ngày, thức ăn lại không tính là khó ăn. Về phần Quý Lâm Xuyên, anh không yêu cầu cao đối với vấn đề ăn uống, có thể ăn no là được. Bạch Dao thấy thế, mỉm cười khiêm tốn: “Mọi người cứ khen tôi thôi, tôi cũng ngại lắm, chẳng lẽ chỉ có mình tôi cảm thấy tay nghề của mình còn rất nhiều chỗ cần phải cải thiện thôi sao?” Dù nói thế nhưng Bạch Dao không nghĩ tay nghề của mình có chỗ nào cần cải thiện cả. Có lẽ cách nấu nướng của cô ta quả thực rất bình thường, nhưng ngoài Diệp Doãn Đồng ra, khi quan sát những người ở đây rửa rau, cô ta có thể dám chắc họ đều là kiểu người mười ngón tay không dính nước. Chính họ không biết nấu ăn, sao dám mặt dày chỉ bảo cô ta được? Còn Diệp Doãn Đồng… Nhớ tới ngày thứ hai sau khi quay hình xong, nghe Diệp Doãn Đồng nói có vẻ như chị ta thật lòng muốn nấu ăn lắm, Bạch Dao lập tức khó chịu. Diệp Doãn Đồng làm gì mà thật lòng cho được, chẳng phải chị ta muốn nấu ăn để được lên hình nhiều hơn thôi sao? Cô ta sẽ mượn cơ hội tối nay để cho Diệp Doãn Đồng biết rằng người khác rất hài lòng về tài nấu nướng của cô ra, kẻo một ngày nào đó Diệp Doãn Đồng lại lăm le hỏi cô ta xem liệu mình có thể nhận lại công việc nấu nướng này không chừng. Nào ngờ đâu, trong khi Bạch Dao đang mải suy nghĩ vẩn vơ thì đột nhiên có người cất tiếng. “Thú thực không nhiều chỗ lắm đâu, chỉ có độ lửa hơi cao và gia vị hơi nhiều chút thôi à.” A Tiếu để đũa xuống, ánh mắt hơi lưu luyến đĩa trái cây trên bàn, rồi nhìn Bạch Dao cười ngây ngô: “Lưỡi tôi nhạy lắm đó, lần sau nếu chị nấu tiếp nữa thì tôi có thể giúp chị nếm thử xem có cải thiện gì không nha.” A Tiếu vốn cũng muốn khen Bạch Dao theo mọi người, nhưng nghe Bạch Dao nói vậy, A Tiếu thầm nghĩ không thể làm Bạch Dao mất tự tin được, đâu có nhiều thứ cần cải thiện đâu nhỉ? Chẳng phải chỉ có hai chỗ thôi sao? Nghĩ vậy, A Tiếu nhìn Bạch Dao rồi gật đầu một cách rất nghiêm túc: “Chị thật sự không có quá nhiều điểm cần cải thiện đâu, chỉ có hai chỗ thôi à, đừng mất niềm tin vào bản thân nhé!” Có Bạch Dao ở đây thì cơm nước mấy ngày tới sẽ được bảo đảm rồi. Khoan hãy bàn đến mối quan hệ giữa hai người có tốt hay không, nhưng mình nhất định phải giúp Bạch Dao giữ vững lòng tin mới được! Bạch Dao:... CMN, cô câm miệng đi!!! [Chỉ số ra vẻ: 7/9999] A Tiếu: “?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]