Bấy giờ hai đứa đã yêu nhau.
Lâm Lạc Dương viết thư tỏ tình, Quý Vãn Kha chấp nhận, cứ thế là chúng yêu nhau.
Dù thế này là mỹ mãn rồi nhưng sao vẫn thấy thiếu thiếu gì đó.
Lâm Lạc Dương nằm giường trên, nhìn xuống cái giường Quý Vãn Kha lúc này chẳng có ai vì nó đang ở ngoài ban công phơi quần áo. Quần áo của nó với của Lâm Lạc Dương.
Lâm Lạc Dương cụng trán vào thành giường, nghe lạnh lạnh là.
Trưởng phòng ký túc đi vào thấy cậu nằm xuôi xị thì hỏi, “Sao thế? Quý Vãn Kha lại bắt nạt mày à?”
Lâm Lạc Dương lắc đầu, “Đâu có…” yêu nhau rồi còn gì nữa.
“Thế làm sao mà xị ra? Ái chà, em giai Vãn Kha đấy à, tưởng chú em chưa về.”
Quý Vãn Kha đang cầm chậu giặt, tay áo xắn lỡ, cái mặt đẹp long lanh vẫn lạnh như tiền, nó nhả ra đúng một chữ, “Biến.”
Trưởng phòng nhận lệnh là ngoan ngoãn vơ phiếu ăn rồi biến thẳng, trước khi đi còn chu đáo khép cửa vào.
Phòng ký túc bốn đứa ở, Quý Vãn Kha ít tuổi nhất và cũng là đứa nên tránh xa nhất. Năm đầu tiên không ai ưng bắt chuyện với nó, khối người ghét nó ra mặt, họ bảo nó vừa vênh vừa chảnh. Chỉ mình Lâm Lạc Dương mắt lác nên bất chấp cái mặt như đâm lê của Quý Vãn Kha cậu vẫn lăn xả vào hỏi han.
Giờ thì đã đến năm thứ ba, ở với nhau riết ai cũng biết tỏng cái nết của Quý Vãn Kha, thỉnh thoảng có người còn ghẹo nó, cứ hễ nó ghét cái gì bọn bạn sẽ cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-ung-ban-nang/1050316/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.