Chuyển về nhà rồi.
Về căn nhà cũ.
Căn nhà này thực sự rất thân thuộc với Lâm Lạc Dương, quần áo, tủ giày, túi rác nhét trong ngăn kéo nào, hai năm qua chỉ có mình cậu ở đây. Ngày còn Quý Vãn Kha hai đứa sẽ chia nhau nấu cơm, Quý Vãn Kha đi rồi còn một mình cậu chẳng nấu nữa, nhớ ra thì gọi đồ ăn về, quên thì nhịn đói.
Hai năm thẫn thờ ấy như đã lùi về xa lắm, xa hơn cả năm mười tám tuổi, bởi vì Quý Vãn Kha lại về bên cậu, những nỗi đau ấy không còn là đau nữa.
Lâm Lạc Dương giữ Ngô Húc và Triệu Thụy Tiêu lại ăn cơm chiều, gọi là cảm ơn hai thằng đến bê đồ giúp.
Ngô Húc bảo, “Người nhà cả mà, nói ơn nghĩa gì nghe xa lạ thế…”
Lâm Lạc Dương: “Ừ đúng, thế mày về đi.”
Ngô Húc: “…”
Lâm Lạc Dương trông hết sức vô tội, mà Ngô Húc biết thừa thằng này đang trả thù vì mình dám không tin lời nó.
Nhưng ai mà tin được hả trời?!
Lý Xuyên là Quý Vãn Kha á? Sao có chuyện đó được!
Nếu người trước mặt không phải là Lâm Lạc Dương thì cậu ta đã cho ngay một đấm rồi chửi: “Nói tầm bậy hả con?!”
Nhưng đây là Lâm Lạc Dương.
Thằng này thì Ngô Húc không đùa được.
Bạn chí cốt của cậu lợi hại lắm, chỉ một cái mặt hiền lành vô tội đó mà nó có thể cho cậu nghẹn họng nói không nên lời.
Ngô Húc có thể bắt nạt thằng nhỏ mười tám tuổi mất trí nhớ tội nghiệp, chứ thằng này thì thôi, cho thêm vài lá gan cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-ung-ban-nang/1050314/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.