Từ sau khi sống lại, thỉnh thoảng Quý Vãn Kha vẫn mơ thấy cái đêm mưa đó, chiếc xe tải đột ngột xuất hiện, đèn pha loang loáng đâm chói mắt cậu, không đầy một khoảnh khắc sau, trước mắt cậu chỉ còn một màu máu đỏ…
Cậu giật mình choàng tỉnh và thấy mình đang nằm an toàn trong căn nhà thuê chật chội, ánh mắt cậu lại một lần nữa rơi xuống hai cánh tay đầy sẹo trắng.
Cậu còn sống.
Cậu được sống một lần nữa, bằng một thân xác khác, một cái tên khác.
Quý Vãn Kha có rất nhiều ký ức của Lý Xuyên, kể cả những lần cậu ta bị bọn du côn trong trường bắt nạt, rồi những đứa bạn học chỉ trỏ, giễu cợt… quá nhiều áp lực khiến cậu ta ngày một u uất hơn, nỗi u uất giam hãm để cậu ta không tìm thấy đường sinh tồn, và thế là cậu ta trượt dài, trượt dài… cho đến khi kết thúc sinh mệnh mình.
Trở lại giảng đường Quý Vãn Kha thấy thật lạ lẫm, trước mắt cậu xác định việc quan trọng nhất là tốt nghiệp rồi mới tính được cuộc sống sau này, dù sao giờ cậu mới mười chín tuổi.
Mười chín tuổi.
Nghĩ đến Quý Vãn Kha lại càng thấy bối rối.
Bảo cậu ăn nói hành xử như một đứa con trai mười chín tuổi thực sự thì quả là lực bất tòng tâm… đương nhiên không tính lúc ở với Lâm Lạc Dương, gì chứ mặt dày làm bộ nai tơ thì cậu rành lắm.
Vì mục tiêu tốt nghiệp suôn sẻ, tuần đầu tiên trở lại trường Quý Vãn Kha lên lớp rất chăm, cậu thăm dò kĩ lưỡng môn nào bùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-ung-ban-nang/1050308/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.