Lúc Lý Xuyên đến nhà Lâm Lạc Dương thì trời đã về chiều.
Thật hiếm khi không phải Lâm Lạc Dương mà là cô Thường ra mở cửa cho cậu. Lý Xuyên vào nhà, thấy TV đang bật còn Lâm Lạc Dương thì nằm ngủ trên sô pha.
Cậu ta không đánh thức cậu dậy mà đứng chống tay vào thành ghế, cúi đầu ngắm gương mặt say ngủ của Lâm Lạc Dương. Người yêu cuộn mình như đứa trẻ, hàng mi rung rung không yên ổn, hẳn là đang mơ một giấc mơ chẳng lành.
Lý Xuyên do dự không biết có nên lay cậu tỉnh dậy không, cậu đưa tay đặt lên má Lâm Lạc Dương, cái đụng chạm thật khẽ khàng từ vô thức. Ngón tay cậu rà từ mũi xuống đôi môi, người mơ ngủ cựa đầu, ngoảnh đi hướng khác để cả gương mặt lộ ra, Lý Xuyên đưa tay sờ thử thấy rịn rịn mồ hôi lại hơi nóng, nghĩ nghĩ một lúc cậu quyết định gọi thằng anh.
“Lạc Lạc.” cậu vẫn gọi bằng giọng rất khẽ, không hẳn là đánh thức mà càng giống vỗ về người ta ngủ say hơn. “Lạc Lạc, dậy đi anh, đừng nằm ngủ ở đây, lên phòng nào.”
Lâm Lạc Dương rúc đầu vào giữa hai vai, hai bàn tay quơ lên níu tay Lý Xuyên lại.
Lý Xuyên nhúc nhích ngón tay cào cào nơi xương hàm cậu, tay kia dịu dàng vỗ lưng cậu.
“Lạc Lạc.”
Lâm Lạc Dương mơ màng nghe thấy có người gọi mình, tiếng gọi vớt cậu ra khỏi căn phòng ảm đạm, cậu hé mắt, đón lấy một chút ánh sáng, rồi dần dần cậu thấy cả gương mặt Lý Xuyên.
Cậu ấy đẹp trai quá, mũi cao thẳng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-ung-ban-nang/1050302/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.