Trái cherry đỏ tươi trong miệng, Lâm Lạc Dương nhỏm dậy, một chân dẫm trên ghế, tay chống đầu gối, cậu nhổ vèo cái hột vào thùng rác gần đó, còn thịt quả đậm đà ngon ngọt được chóp chép giữ lại trong hàm răng.
Nửa tiếng trước Lý Xuyên đã ra về, bữa nay không phải cuối tuần, cậu chàng vẫn phải học.
Lâm Lạc Dương đã thuộc nằm lòng thời khóa biểu của cậu ta, và đương nhiên là không cho phép cậu ta bùng học.
Cậu trai còn dám mè nheo trong khi cậu đang thở dốc rằng: “Nhưng em không nỡ xa anh.”
Lâm Lạc Dương hụt hơi đáp: “Thế… thế cũng phải đi học… a!” tiếng cuối cùng bị rớt luôn vào bản hòa âm cọt kẹt của giường chiếu.
Giờ nghĩ lại mà đỏ cả mặt.
Lâm Lạc Dương mân mê cuống một trái cherry nữa rồi bỏ tọt vào miệng, răng cậu cắn ngập tới hột cứng, đầu lưỡi cuộn vòng lóc ra thịt quả đỏ tươi, lại một cái hột nữa bay vèo xuống thùng rác tròng nilon đen.
“Không phải siêng đến thăm tao thế đâu, bọn mày chắc cũng bận lắm hả.” cậu quay sang nói với Ngô Húc vừa giật mình ngồi thẳng lại.
“À cũng bình thường.” Ngô Húc chột dạ, thật cơ khổ, ánh mắt Lâm Lạc Dương lúc này cứ như nhìn thấu gan ruột cậu ta vậy.
Lâm Lạc Dương quay phắt lại, nước cherry ứa ra thành một vòng đỏ kiều diễm như máu tươi trên môi cậu, “Ồ? Không phải chị tao nhờ bọn mày đến à?”
Ngô Húc: “…”
Lâm Lạc Dương nhìn cậu ta chăm chăm, ý là đã biết tỏng.
Ngô Húc chào thua: “Sao mày cứ bắt nọn tao vậy.”
Lâm Lạc Dương chớp mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-ung-ban-nang/1050300/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.