Trong tiệm cắt tóc, Lý Xuyên đề nghị Lâm Lạc Dương cắt ngắn hẳn đi. 
Lâm Lạc Dương phân vân một lúc rồi cũng quyết định: “Nghe lời em.” 
“Hè nóng lắm.” Lý Xuyên nhìn chằm chằm cái kéo đang múa may trên tay người thợ, bảo: “Bao giờ mát trời anh thích thì lại nuôi sau.” 
Lâm Lạc Dương vừa khóc xong một trận đã đời, giờ cảm xúc ổn định lại cậu thấy mắc cỡ chết đi được, chỉ muốn rúc đầu vào gầm ghế tiệm cắt tóc, trốn biến cho xong. 
Còn Lý Xuyên hôm nay thì lại tỏ ra hết sức chín chắn, cậu ta không làm nũng với Lâm Lạc Dương mà chỉ bình tĩnh an ủi cậu, xong rồi còn đòi hôn nhiều ơi là nhiều. 
Anh thợ cắt tóc bị Lý Xuyên nhìn kĩ quá cũng thấy nhột nhột, anh ta đành gợi chuyện với Lâm Lạc Dương, “Anh này, em thấy chất tóc anh đẹp lắm, anh có muốn nhuộm không?” 
Không đợi Lâm Lạc Dương trả lời Lý Xuyên ngồi bên cạnh đã nói luôn: “Không cần.” 
Đồng chí thợ cắt tóc: “…” 
Đồng chí thợ cắt tóc: “Thế ý anh này thì sao?” 
Lâm Lạc Dương đưa mắt nhìn hình ảnh Lý Xuyên ngồi bên cạnh phản chiếu trong gương, thấy cậu chàng cũng đang nhìn mình chằm chằm, “Nghe em ấy.” 
Anh thợ cắt tóc đành chịu, anh ta lại hỏi: “Hai anh là anh em ruột à?” 
Lâm Lạc Dương hơi sửng sốt, Lý Xuyên hỏi ngay: “Trông giống nhau lắm à?” 
“À thì, không giống lắm.” 
“Ừ.” Lý Xuyên thản nhiên đáp, “Chúc mừng, anh đáp đúng rồi đấy.” 
Lâm Lạc Dương phì cười, Lý Xuyên nghe vậy liền đứng dậy bước đến đứng bên cậu rồi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-ung-ban-nang/1050297/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.