Lâm Lạc Dương nằm mơ.
Hình ảnh trong mơ dường như bị khuất lấp sau một lần giấy can làm cậu cố mở to mắt nhưng phía trước vẫn mịt mờ, bước chân đi cũng liêu xiêu theo.
Có người gọi tên cậu, tiếng gọi từ xa vẳng lại gần.
Cậu ngoảnh lại nhìn, hành lang có người đến người đi, tiếng cười tiếng nói ồn ào, cuối cùng những âm thanh huyên náo như bện lại thành một dòng điện kích thẳng vào đại não cậu, làm hai tai cậu ù đi mất mấy giây.
Rồi sau đó cậu nghe được giọng Triệu Thụy Tiêu: “Thôi, lên lớp đi đã mày ơi. Môn mới kỳ này mà đến muộn thì ra cái gì nữa?”
Sau đó là giọng của chính cậu vang lên, “May quá, tao đang không biết đi đường nào đây!”
“…”
Bên kia đáp trả một câu gì đó nhưng lần này cậu không nghe ra được.
Sau đó Lâm Lạc Dương trong mơ lại nói, giọng nghe có vẻ bất mãn: “Nói gì tử tế một tí được không mày?”
Nói gì mà không tử tế vậy?
Đầu cậu tự dưng đau khủng khiếp, những hình ảnh lẫn lộn phản chiếu lên võng mạc, từng bậc cầu thang loang loáng lướt qua, cuối cùng khung hình dừng lại ở một cánh cửa đang mở hé.
Có tiếng Triệu Thụy Tiêu ré lên “á”.
Lâm Lạc Dương bỗng ôm đầu, tức tối nói, “Cấm được đánh vào đầu!”
Tiếng chuông vào lớp vang lên, trong nháy mắt Lâm Lạc Dương choàng tỉnh.
Vẫn là đêm, ánh trăng chui qua những ô sắt hoa hình thoi của cửa sổ để rọi vào lớp chăn nệm màu trắng. Cậu ngồi dậy đưa tay sờ sau gáy, ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-ung-ban-nang/1050265/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.