*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tiềm Chi.” Nguyên Vị thấy y kích động, thần sắc cũng dần trở nên thật sự nghiêm túc “Như vậy, phụ hoàng phụ mẫu cùng chúng quần thần, kể cả ngươi, khi quyết định cuộc sống cho ta, có từng lo lắng đến cảm nhận của ta không?!”
“Có biết được vị trí mà ta ngồi trên đó, với ta, không phải là chuyện may mắn nhất thiên hạ. Huống chi, ta cũng không phải không bận tâm đến con dân… Ta chỉ đem thiên hạ, giao cho người càng thích hợp chưởng quản nó hơn ta.”
Ngực Bách Khiếu Thanh dâng lên một cỗ nặng nề khó chịu, khép hai mắt lại, hoàn toàn nghe không vào lời nói của Nguyên Vị.
Nguyên Vị làm như thế, đem tất thảy mọi hi sinh của Khương nương nương, cùng tất cả cố gắng nửa đời trước của y, toàn bộ chôn vùi.
Nhưng mà, bây giờ muốn vãn hồi, cho dù không cam lòng, cũng chẳng còn kịp nữa rồi.
Y… thật có lỗi với sự phó thác của Khương hoàng hậu trước khi người lâm chung.
Bách Khiếu Thanh chậm rãi buông Nguyên Vị ra, trong thoáng chớp, chỉ cảm thấy nản lòng thoái chí vô cùng, gạt Nguyên Vị sang một bên, đi về phía trấn trên.
“Tiềm Chi!”
Nguyên Vị hô to một tiếng, chạy nhanh đến đối diện Bách Khiếu Thanh, ôm chặt bờ vai của y.
Ngón tay dùng sức khiến vai Bách Khiếu Thanh ẩn ẩn đau. Ánh mắt Nguyên Vị sáng ngời, quang mang lập lòe như ánh lửa, gắt gao nhìn thẳng vào mắt Bách Khiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-tuong/27911/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.