*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nguyên Vị cầm bức thư trong tay, sau khi đọc hết một lượt, sắc mặt trong chốc lát hết trắng rồi xanh, hết xanh lại chuyển thành tím. Cơn giận bỗng chốc bốc lên ngùn ngụt, xé nát vụn tờ giấy “Toàn những lời xằng bậy! Kẻ này thế nhưng tâm tư lại ngoan độc như thế, đã chết còn muốn hại người khác sao?!” Nguyên Vị nhìn tên lính Ngự lâm quân thần sắc sợ hãi đứng hầu bên cạnh, giọng căm phẫn nói “Quật nát thi thể hắn, ném tới vùng hoang vu uy cẩu cho trẫm!” Nói xong, Nguyên Vị liền phất áo xoay người, rời khỏi Lưu Vân Các, Ngự lâm quân cũng vội vàng theo sau. Nội dung Nguyễn Oa viết trong bức thư kia, chủ yếu nói về một chuyện. Năm đó Bách Khiếu Thanh làm phản là xuất phát từ di chiếu của tiên đế và Khương hoàng hậu. Thiên Triều có thể mau chóng khôi phục non sông như thế, tất cả là nhờ Bách Khiếu Thanh ở Kim Ma làm nội ứng. Khương hoàng hậu trước khi chết đã giao thân thể cho Bách Khiếu Thanh, buộc y ở Kim Ma một bên làm nội ứng, một bên kiềm chế quyền thần ở bờ bên kia, thẳng đến khi Nguyên Vị lớn lên, có thể chân chính nắm giữ hoàng quyền. Mà Bách Khiếu Thanh cam nguyện xả thân chịu chết, chịu nhục, là vì y yêu mẫu thân của Nguyên Vị – Khương hoàng hậu. Cho nên, y sẽ thành toàn nguyện vọng của nàng. Nguyên Vị bừng bừng thịnh nộ, xăm xăm đi xuống. Sau khi lao ra khỏi lầu các, đứng trước quảng trường tế thiên, một trận gió lạnh ào qua, đầu óc quay cuồng mới dần bình tĩnh lại. Hắn cảm thấy hai chân như nhũn ra, chầm chậm đi đến bên cạnh bạch ngọc chiêm tinh luân bàn[1], tay chống lên bàn thạch lạnh lẽo. Những năm ở nam ngạn, rồi một năm ngự giá thân chinh kia… nếu đúng như lời Nguyễn Oa nói, vô số chuyện ngỡ là bất ngờ cùng may mắn, tất thảy đều có thể giải thích. Còn nhớ mùa thu năm mình mười tuổi ấy, có đoàn thương nhân lưu quốc từ Tây Vực đi vào nam ngạn, mang theo cả một số lượng lớn chiến mã huyết thống thuần chủng thân hình cao lớn khỏe mạnh, kèm theo đó là vũ khí tối thượng, nhưng triều đình lúc bấy giờ vì mới cống nạp cho Kim Ma nên bạc trong quốc khố không đủ mua lại. Thiên Triều vừa phải cống nạp, cùng lúc còn phải dự trữ cho chiến tranh, nhân dân nam ngạn nhiều năm dưới mức thuế nặng nề, đã sớm không chịu nổi mà đi chiếm đoạt cướp bóc. Về sau, nghe nói Lăng Trục Lưu cùng Giản Tùng đã vét cạn bảo khố riêng, mua lại toàn bộ số ngựa và vũ khí đó. Nhưng mà, ngay tại mùa thu một năm ấy, khắp đầu đường cuối ngõ bắc ngạn cũng đồng thời lan truyền tin đồn Bách Khiếu Thanh bóc lột mồ hôi nước mắt của nhân dân, cưỡng ép mua thấp bán cao đồ cổ tối trân quý hòng thu tiền trục lợi cho bản thân. Lúc nấy giờ, Nguyên Vị oán hận Bách Khiếu Thanh đến thâm sâu, cũng không suy được rằng, hai sự kiện này thật ra có rất nhiều liên hệ với nhau. Bây giờ nghĩ lại, mới thấy quá ư trùng hợp. Còn cả khi bản thân đại giá thân chinh, Kim Ma khi còn đang giao chiến mà kho lương ở hậu phương đã bị đốt trụi, tuyến tiếp viện cũng theo đó mạc danh kì diệu bị gián đoạn… Mà người phụ trách tiếp tế ở hậu phương, đúng là Bách Khiếu Thanh. ……… Đương nhiên, những điều đó… cũng có thể xem là vô tình trùng hợp mà thôi. Dù sao cũng không có bằng chứng xác thực chứng minh. Nếu chân tướng đúng như lời Nguyễn Oa nói, giả sử có hỏi Lăng Trục Lưu và Giản Tùng, hai người cho dù có biết thì thể nào cũng giấu nhẹm. Trong thư của Nguyễn Oa, còn nhắc tới chuyện gặp mặt ở Hạnh Hoa Lâu năm ấy. Hắn nói rằng, hắn và Bách Khiếu Thanh từ nhỏ đã kết thành bạn bè tương giao, cho đến trước hơn mười ngày Bách Khiếu Thanh làm phản, hai người vẫn còn gặp mặt. Khi đó, Nguyễn Oa hai mươi tuổi. Gặp lại ở Hạnh Hoa Lâu, Nguyễn Oa đã hai mươi sáu, tướng mạo không hề thay đổi nhiều, cho nên, Bách Khiếu Thanh không thể không nhận ra Nguyễn Oa. Một khi đã như vậy, y cũng không có khả năng không nhận ra Nguyên Vị. Trước mắt, chỉ cần chừng này chứng cứ, đã có thể xác định. ……… “Quay về Cần Chính điện, gọi quản sự đại thái giám lại đây.” Nghĩ đến đây, Nguyên Vị không chút do dự phân phó nội thị đứng cung kính bên cạnh. Thanh âm tuy rằng vẫn cứ như cũ, trầm ổn kiên định xứng tầm với một bậc đế vương, nhưng bàn tay trong tay áo lại run rẩy không ngừng. Nếu chuyện này là thật… vậy thì, hắn phải đối mặt với Bách Khiếu Thanh như thế nào đây? Một trung thần chịu nhục vì nước vì dân? Hay là một tên gian phu tư thông với mẫu thân của chính mình? Nếu phải lựa chọn, hắn thà rằng giữ nguyên như hiện tại. Thế nhưng… Nguyên Vị chưa bao giờ là người che mắt cụp tai, lừa gạt chính bản thân mình cả. Vô luận như thế nào, hắn cũng phải biết chân tướng cho bằng được! ********** Tử y đại thái giám chưởng quản thay đổi nhân sự – Quế công công – rất nhanh bị gọi đến Cần Chính điện diện kiến Nguyên Vị. Quế công công vốn có một khuôn mặt tròn dễ gây thiện cảm, bộ dáng chừng trên dưới bốn mươi. Hắn vừa nhìn thấy Nguyên Vị đã vội vàng quỳ trên mặt đất. “Nguyễn Oa năm đó vào cung, có phải do ngươi phụ trách hay không?” Nguyên Vị ngồi thẳng người ở long ỷ, cao cao nhìn xuống hắn. “Bẩm bệ hạ, khi tên tặc tử Nguyễn Oa vào cung, nô tài chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, còn chưa được làm quản sự.” Quế công công nhanh miệng “Quản sự khi đó là Lâm công công… Tuy vậy, lúc đó nô tài đã thấy tên tặc tử ấy rất không bình thường, trong mắt luôn có cỗ hung quang…” “Được rồi được rồi.” Nguyên Vị đánh gãy lời hắn. Thái giám trong cung, người lên kẻ xuống, lúc cúi đầu khi lại giẫm đạp lên đầu kẻ khác, hắn không có kiên nhẫn nghe mấy thứ đấy, chỉ vào trọng tâm “Vậy, Bách Khiếu Thanh và Nguyễn Oa có biết nhau không?” “Thưa, có ạ.” Quế công công cúi đầu “Nô tài không dám giấu diếm. Khi Bách Khiếu Thanh vào cung là mùa đông nguyên niên[2] Kiến Thuần, do chính tay nô tài và Lâm công công trên đường đi công vụ mua vào, chung một nhóm với Nguyễn Oa… Hai người tình cảm rất tốt, sau vì Bách Khiếu Thanh được Thánh đức minh từ Khương hoàng hậu dẫn đi nên hai người bị tách ra, nhưng cho đến khi trưởng thành, vẫn thường xuyên gặp nhau.” Sắc mặt Nguyên Vị nhất thời thay đổi. Mặc dù bằng chứng thời gian không chính xác, nhưng khi trưởng thành, có một số người trước sau vẫn trẻ như thế, dung mạo không thay đổi nhiều. Nguyễn Oa nói không hề sai. Mà trên Hạnh Hoa Lâu, Bách Khiếu Thanh bỏ qua Nguyên Vị lúc ấy đã trở thành hoàng đế địch quốc. Chuyện trọng đại sống còn như vậy, rõ ràng không phải bởi vì Nguyễn Oa. ********** Tim Nguyên Vị đập mạnh và loạn nhịp một lát, hướng Quế công công phất tay “Không có chuyện gì nữa, đi xuống đi.” Quế công công thuận theo, đứng dậy lui ra ngoài cửa, Nguyên Vị lại phân phó nội thị đứng bên cạnh “Truyền Lăng Trục Lưu và Giản Tùng tới đây.” Lăng Trục Lưu và Giản Tùng đều đang ở trong cung xử lý chính vụ, còn chưa hồi phủ, chỉ chốc lát đã nhận được lệnh đứng trước mặt Nguyên Vị. “Các ngươi giấu trẫm tốt lắm!” Nguyên Vị trừng mắt, nhìn hai cố mệnh trọng thần, cười lạnh một tiếng “Trẫm không hỏi nhiều, chỉ muốn biết hai chuyện. Thành Phục năm thứ năm, bút tiễn mua quân mã chuẩn bị cho chiến tranh kia đến tột cùng là từ đâu mà có?! Thành Phục năm thứ mười, trong trận đánh Kim Ma ở Lục Dã Thành, là ai đốt kho lương của bọn chúng?!” Lăng Giản hai người nhìn nhau, tâm rúng động. Mặc dù không rõ Nguyên Vị làm sao biết được, nhưng câu hỏi đã rõ rành rành như vậy, chắc chắn hắn đã biết chuyện. Một khi đã như vậy, tiếp tục giấu diếm cũng chỉ vô ích. Nhìn thần tình thái độ của Nguyên Vị, nói không chừng còn có thể đánh mình vào tội khi quân phạm thượng. Thế là sau đó, hai người bèn bất đắc dĩ mà nói ra toàn bộ chuyện tình năm đó. Nguyên Vị không nói một lời nghe hai người nói xong, tay đập mạnh lên bàn, giận tím mặt, quang mang rét lạnh như mũi tên bắn ra “Đại sự đã bấy nhiêu năm như thế, tại sao lại không nói với trẫm, giấu diếm trẫm kín như bưng! Có phải khinh trẫm tuổi còn nhỏ hay không?!” Lòng hắn đến lúc này đã hoàn toàn rối bời. Những lời Nguyễn Oa nói, bây giờ đã có thể chứng minh đó hoàn toàn là sự thật! Như vậy cũng có nghĩa chuyện Bách Khiếu Thanh tư thông với mẫu thân của mình, tám phần không thể chối cãi. Hắn gần như bùng lên sát ý. Nếu Lăng Trục Lưu và Giản Tùng biết chuyện gièm pha bê bối này, hắn sẽ lập tức lấy tội khi quân, đem hai người diệt khẩu! “Hạ thần không dám.” Lăng Trục Lưu hoảng hốt giải thích “Lúc trước, đây đều là phân phó của Minh từ hoàng hậu, thần cũng không biết dụng ý là gì.” Đứng trên lập trường của bọn họ, chỉ có thể giải thích như vậy. Cũng không thể nói trắng ra là do mẫu thân của Nguyên Vị lo lắng Nguyên Vị và Bách Khiếu Thanh tình cảm quá sâu, từ đó sinh ra rắc rối và tai họa cho con đường trở thành đế vương của Nguyên Vị. Nếu như thế, hoàng đế chuyên sủng Bách Khiếu Thanh đang đứng ở trước mặt, còn có thể giấu mặt vào đâu được đây? Nguyên Vị nghe bọn họ trả lời xong, chỉ cảm thấy lồng ngực tức nghẹn, giận đến cả người run bần bật, nửa ngày không thốt nổi thành lời. Hai người này, chỉ phụng mệnh làm việc, nhưng câu trả lời của bọn họ, đã cho thấy chuyện kia gần như là xác thực. Nếu không có gièm pha, vì sao mẫu thân hắn nhất định bắt Bách Khiếu Thanh chết cho bằng được? Trong lòng hắn, một bên căm tức mẫu thân của chính mình, một bên oán hận Bách Khiếu Thanh. Nhưng tối ghê tởm nhất chính là, ngai vàng mà mình đang ngồi đây, hoàng quyền mà mình nắm trong tay đây, thế nhưng lại dựa vào loại giao dịch dơ bẩn này đổi lấy. Lăng Giản hai người không hề biết suy nghĩ trong lòng Nguyên Vị, chỉ cúi gằm mặt quỳ trên mặt đất, chờ Nguyên Vị tiếp tục hỏi. “Cút! Đều cút hết cho trẫm!!” Nguyên Vị cắn răng nửa ngày, bỗng nhiên vớ lấy chén trà ném vào Lăng Trục Lưu và Giản Tùng. Mặc dù bị ném trúng nhưng hai người cũng không dám né, Giản Tùng bị nước trà hắt vào ướt cả nửa vạt áo sau, vội vàng cùng Lăng Trục Lưu nhanh chóng lui ra. Hai người vừa rời khỏi phòng, Nguyên Vị liền ngồi phịch tại chỗ, ngây ngốc cả buổi, đột nhiên đứng phắt dậy bước ra ngoài. Ngày thường hoàng đế xuất môn, ấn theo lệ phải có người đi theo bên cạnh hỏi mình đến nơi nào. Nhưng hiện giờ, hai mắt Nguyên Vị che kín hồng ti, thần sắc tàn nhẫn dữ tợn, khuôn mặt tuấn mỹ đoan chính vặn vẹo đến cực điểm, nội thị bên người không ai dám hỏi, chỉ biết đi theo phía sau hắn. ********** Cửa lớn phòng ngủ của Võ Dao cung bị Nguyên Vị hung hăng một cước đá văng ra. Cung nữ nội thị hầu hạ trong phòng thấy ánh mắt hung bạo của Nguyên Vị, nhanh chân rời khỏi phòng. Nguyên Vị cài then chốt cửa lại, chỉ vài bước đi đã đến trước mặt Bách KhiếuThanh, hung ác trừng mắt nhìn y một lát, bỗng nhiên túm lấy cổ áo y, nhấc y ném tới long sàng rộng lớn. “Khen cho một cái trung lương… Hảo cho một cái chịu nhục, xả thân vì nước…” Nguyên Vị nhìn y, giận đến xanh mặt, môi run run không ngừng. Lòng Bách Khiếu Thanh bỗng ầm một cái! Không! Hắn không có khả năng biết được… Nguyên Vị bỗng nhiên phủ phục đè lên Bách Khiếu Thanh, vươn tay kéo lấy dải lụa rực rỡ buộc sa trướng trên đầu giường, quấn vào cổ Bách Khiếu Thanh, cầm hai đầu dây, hung hăng xiết chặt “Một khi đã như vậy… trẫm cho ngươi toại nguyện!” Bách Khiếu Thanh vùng vẫy, nhưng tứ chi vô lực dần, không hề giãy giụa nữa, chỉ mặc Nguyên Vị bài bố. Nguyên Vị nhìn Bách Khiếu Thanh hai mắt mở lớn mất hồn, sắc mặt tím lại, một nỗi sợ hãi bỗng dưng ùa tới, áp đảo cơn giận. Nếu cứ xiết như thế, Bách Khiếu Thanh sẽ chết mất. Hắn sợ hãi buông tay, Bách Khiếu Thanh cuối cùng cũng có thể lấy lại hô hấp, ho khan kịch liệt. Nguyên Vị cắn môi dưới, cắn đến bật máu, lòng vừa tức vừa giận. Sau khi nhìn Bách Khiếu Thanh một lúc lâu, hắn bỗng nhiên cười lạnh “Được… được lắm. Nếu ngươi có được Thánh đức minh từ Khương hoàng hậu, bây giờ bị trẫm trẫm thượng cả đời, coi như là báo ứng của ngươi vậy!” Nguyên Vị chán ghét oán hận mẫu thân của hắn ra mặt, trước mặt Bách Khiếu Thanh, gọi thẳng thụy hào[3] của mẫu thân hắn. Nói xong, hắn bắt lấy vạt áo Bách Khiếu Thanh xé toạc, kéo tiết khố của y xuống, khi chính mình cũng lột sạch, liền mạnh mẽ áp lên người Bách Khiếu Thanh. Bách Khiếu Thanh nghe trọn những lời hắn nói, nhưng do vừa bị xiết chặt cổ, đầu óc vẫn còn choáng váng. Thẳng đến khi Nguyên Vị tiến vào cơ thể y, bắt đầu hung hăng va chạm, mới gần như tỉnh táo lại. Nhất thời, xấu hổ và giận dữ luân phiên không thể kiềm chế xông thẳng lên não. Y giận đến phát run, nâng tay lên, dồn hết khí lực toàn thân trút cho Nguyên Vị một cái tát. Tuy rằng thân thể suy yếu, đánh cũng không mạnh, nhưng lại vang dội dị thường. ********** Nguyên Vị từ nhỏ vốn đã không ai dám đánh, thế nên một bạt tai này của Bách Khiếu Thanh liền khiến hắn ngơ ngác, sững sờ che má trái. “Hỗn trướng, vương bát đản, ngu ngốc!” Bách Khiếu Thanh phẫn nộ đến mức nước mắt tuôn đầy mặt, khàn khàn gào lớn “… Ngươi sao có thể nói nương nương như vậy?! Nàng so với bất kỳ ai đều cao quý, đều xinh đẹp hơn cả… Phải, ta kính trọng nàng, ái mộ nàng, cam tâm vì nguyện vọng của nàng mà chết… Nhưng loại quan hệ bất chính xấu xa ấy, ta cả đời này không hề nghĩ tới! Ngươi! Ngươi là từ nơi nào nghe những lời thối nát đến vậy?!” Từ trước đến nay, Khương hoàng hậu luôn là nữ thần trong lòng y, nghe được có người vấy bẩn nàng, so với lăng trì càng thống khổ hơn. Huống chi, lời công kích hiểm ác này, lại xuất phát từ chính miệng con trai nàng, từ bệ hạ của y. Nguyên Vị nghe Bách Khiếu Thanh tê rống, rút khỏi thân thể Bách Khiếu Thanh, xoay người ngồi dậy, ngây ngốc cúi đầu nhìn thảm lông dày trải dưới chân. Trong trí nhớ của hắn, đây là lần đầu tiên Bách Khiếu Thanh không khống chế được, rống lớn trước mặt người khác như thế. … Đúng vậy, không tin Bách Khiếu Thanh, hắn cũng có thể tin tưởng mẫu thân của chính mình. Từ nhỏ, hắn đã được dạy không ít thuật làm đế vương, trong đó, lợi hại nhất chính là nói dối. Trong lời nói thật, xen vào một vài lời nói dối trí mạng ở những điểm then chốt. Nhưng sự tình một khi liên quan đến hai người tối quan trọng như sinh mệnh của hắn là Bách Khiếu Thanh và mẫu hậu, hắn lại mất đi bình tĩnh thường ngày để phán đoán. “… Xin lỗi.” Nguyên Vị không nhìn Bách Khiếu Thanh, thấp giọng nói “Có một số việc… trẫm phải suy nghĩ kĩ lại.” Nói xong, hắn sửa sang y phục, đứng lên, loạng choạng đi về phía cửa. Nguyên Vị từ trước đến nay chú trọng dáng vẻ, giờ phút này lại lảo đảo lê từng bước, vai cũng rũ xuống. Thế giới của hắn, tất cả tình cảm nhận thức của hắn, ở năm mười tuổi ấy từng một lần vỡ ra. Hôm nay, lần thứ hai lại nát tan tành. Trên cổ Bách Khiếu Thanh hằn lại vết thít thật sâu, hạ thân vẫn còn chảy máu. Y vươn đôi tay vô lực, gắng gượng dùng quần áo rộng thùng thình che kín người, nhìn đến Nguyên Vị đang chệnh choạng bước đến trước cửa, tháo then cài. Nguyên Vị một mực run rẩy, kéo đã hơn mười lần, ấy mà chẳng rớt ra nổi. Lòng Bách Khiếu Thanh bắt đầu đau đớn, có chút hối hận vừa rồi đã mắng hắn như vậy. Từ đầu đến đuôi, Nguyên Vị đều là dựa theo ý nguyện của tiên đế và Khương hoàng hậu mà trưởng thành, ngồi trên ngai vàng cửu ngũ chí tôn. Nhưng thành quả cuối cùng, vô luận là hương vị như thế nào, tất cả Nguyên Vị đều phải một mình nuốt trọn. ********** Toàn bộ sự thật của vấn đề, kỳ thật rất đơn giản. Tồn vong của Thiên Triều đang trên bờ vực thẳm, tiếng hô quyết chiến của dân chúng cùng triều đình sục sôi, nhưng địch quốc binh mã cường thịnh, đánh nhất định sẽ bại, hoàng triều sẽ bị khuynh diệt. Trước tình hình đó, đế hậu hi sinh tính mạng bản thân, lệnh Bách Khiếu Thanh mang đầu đến địch quốc, từ đó danh chính ngôn thuận ở lại làm nội ứng, bảo vệ lý do thật sự, đồng thời tác động mạnh mẽ đến lòng căm thù phẫn nộ của dân chúng. Thế nhưng, chuyện này nếu lan truyền ra, nhất định sẽ tổn hại đến danh dự hoàng tộc, hơn nữa, đứa nhỏ tương lai sẽ trở thành đế vương kia còn coi trọng Bách Khiếu Thanh hơn cả tính mạng. Bên người đế vương, tuyệt đối không cho phép người như thế tồn tại. Chính vì vậy, Bách Khiếu Thanh trở thành tấm bia, là binh sĩ nhất định phải hi sinh. Trong Cần Chính điện, Nguyên Vị ngồi trên long ỷ, day huyệt thái dương, nhẹ nhàng khép mắt lại, không nhìn tới hai vị cố mệnh trọng thần đang quỳ trên mặt đất kia. Có một số việc, chỉ cần biết phần nào sự thật liền giống như tháo được liên hoàn khóa, tìm ra chân tướng mà thoạt nhìn tưởng chừng vô cùng rắc rối phức tạp, không ai có thể mở ra. Đế vương trẻ tuổi hào hoa phong nhã, chỉ trong một đêm đã tiều tụy hẳn xuống, thần thái ảm đạm. Quá khứ cùng Bách Khiếu Thanh, những hình phạt, lăng nhục ngày càng gia tăng trên người Bách Khiếu Thanh… Hắn không dám nghĩ đến nữa. Còn cả, Bách Khiếu Thanh đã từng nói rằng… y ái mộ mẫu hậu của hắn. Hẳn là như thế, nên y mới cam tâm chịu chết chứ. Trợ hắn diệt Kim Ma, ngồi lên ngai vàng, không giải thích bất luận điều gì, đối với lăng nhục xâm phạm của hắn càng không phản ứng, lại cứu mạng hắn… tất cả, cũng đều vì mẫu hậu của hắn mà thôi. Khi độc tiễn kia bắn lại đây, Bách Khiếu Thanh cũng không phải vì thích hắn, thương hắn mà liều mạng đẩy hắn ra. Đáy lòng Nguyên Vị, đã không thể nói là hận là đau, hay vẫn là oán hối. Nhưng tột cùng, hắn vẫn luyến tiếc buông tay. “Trẫm phải… giải tội cho hắn.” Nguyên Vị sau khi yên lặng một lúc lâu, bỗng nhiên mở miệng, ánh mắt sáng ngời “Trẫm phải bồi thường cho hắn… Phải để cho hắn một lần nữa đứng trong triều đình, bồi bên người trẫm… Không! Này còn chưa đủ… Trẫm còn phải xây cho hắn tượng đài anh hùng trung nghĩa từ sinh! Mau, mau! Còn ở đó làm gì?! Mau mang bút lại đây, trẫm phải viết chiếu chỉ!” “Bệ hạ, xin thứ cho thần nói thẳng.” Nhìn Nguyên Vị thần tình trở nên điên cuồng, Lăng Trục Lưu thật sự không nhịn được nữa, cắt ngang lời hắn, tiến về phía trước “Thần cảm thấy trước khi bệ hạ làm như vậy… hãy nên nghe một chút ý nguyện của Bách đại nhân đã.” “Hắn còn có thể có ý nguyện gì, bao nhiêu người cầu còn không được…” Nguyên Vị nói tới đây, bỗng nhiên dừng lại, không thể nói được nữa. Tiếp theo, nước mắt như châu sa lăn xuống, men theo hai gò má không ngừng rơi lã chã. Rõ ràng đã biết… y không muốn ở bên mình nữa, nên mới lừa gạt chính bản thân mình. Nhưng bây giờ, ngay cả bản thân, cũng không thể tự dối thêm được. Lăng Trục Lưu không ngẩng đầu lên, nhưng vẫn có thể nhìn thấy nước mắt nhỏ xuống làm ướt cả đầu gối long bào, có thể nghe thấy tiếng nấc nức nở nghẹn ngào không thể che giấu của hoàng đế. Nguyên Vị từ khi đăng cơ đến nay, vô luận gặp phải chuyện gì đi chăng nữa, ít nhất ở mặt ngoài vẫn là một đế vương mẫu mực, bình tĩnh quyết đoán, tâm tư ngoan cường. Đây là lần đầu tiên hắn thấy, hoàng đế thất thanh khóc rống như vậy —- ********** Bách Khiếu Thanh lựa chọn rời đi. Với y mà nói, cũng chỉ có thể rời đi. Trả lại trong sạch cho y, chứng minh cho toàn bộ người trong thiên hạ xem, sẽ chỉ trở thánh vết nhơ của Thiên Triều, của tiên đế tiên hậu cùng Nguyên Vị mà thôi. Y không muốn chứng kiến những thứ tối trân ái mà bản thân phải hi sinh tính mạng để giữ gìn đó, lại vì chính mình mà phá hủy. Mà cả đời này ở lại hoàng cung, cũng không phải mong muốn của y. Cho nên, danh tướng một thời, đến phản tặc rồi tù nhân, tất cả đã chết trong chiếu chỉ bố cáo thiên hạ của Nguyên Vị. Bây giờ rời đi, y chẳng cần lo lắng vướng bận gì nữa. Thành Phục năm thứ mười sáu, cuối tháng hai, đầu xuân tràn tới kinh thành, cây ngô đồng[4] khắp hai sườn sinh sôi xanh tốt, nhú ra mầm lá xanh biếc. Thế nhưng cảnh tượng ở nơi đây, vẫn hiu quạnh như mùa đông chẳng hề rút đi. Phía trước chiếc xe ngựa nhỏ rất đỗi bình thường, một phu lái xe đứng trên quan đạo nhìn về hướng tây bắc, tầm chừng đã qua sáu mươi, đầu đội nón thanh trúc, tay cầm trường tiên, chờ khách nhân nói lời tạm biệt. Nguyên Vị cùng hai người Lăng Giản đều một thân thường phục, đứng gần đó. Nguyên Vị rõ ràng gầy rộc hốc hác đi rất nhiều, sắc mặt trắng xanh, mắt đỏ hồng, nhìn Bách Khiếu Thanh ở đối diện “… Ngươi muốn gì, nếu ngươi ở lại, trẫm, trẫm… cái gì cũng cho ngươi…” Nguyên Vị biết, bộ dáng của mình khó coi đến cực điểm, nhưng vẫn nhịn không được níu giữ y. Bách Khiếu Thanh mỉm cười lắc đầu, xoay người đi qua cỗ xe. Bước đi của y mặc dù so với người bình thường chậm hơn rất nhiều, nhưng cũng đã không còn gì đáng lo. Từ nay về sau, y sẽ dựa vào đôi chân này, từng bước một đi tới cuộc sống của chính mình. Nguyên Vị cắn chặt răng, bỗng nhiên nhấc chân, chạy đến trước mặt ngăn y lại, khàn giọng nghẹn ngào “Tiềm Chi, trẫm hỏi ngươi một câu cuối cùng… Đến tột cùng thì ngươi có từng thích trẫm không?” Dẫu rằng chính Nguyên Vị cũng hiểu được, những lời này thật buồn nôn tầm thường, ai oán như oán phụ. Nhưng, nếu không biết đáp án, hắn không cam tâm! Bách Khiếu Thanh buông mi mắt, sau khi sợ run một lát, chầm chậm khom chân, quỳ xuống trước mặt Nguyên Vị, đoan đoan chính chính hướng hắn khấu đầu “Thỉnh bệ hạ sau này, lấy giang sơn xã tắc làm trọng.” Thể xác và cả tinh thần y đều hư tàn, đã sớm chẳng còn cầu mong gì nữa. Nguyên Vị là người cầm hoàng quyền, là đế vương nắm giữ sát sinh của thiên hạ, là người y không nên dây dưa chạm vào. Thích hay không thích, nếu đã không gặp nhau nữa, cũng không có gì khác nhau cả. Chỉ hi vọng Nguyên Vị, ở những năm tháng sau này, có thể thống trị thiên hạ yên ổn thái bình, làm cho dân chúng an cư lạc nghiệp, trở thành một hoàng đế tốt. Nguyên Vị thấy y quỳ xuống, lòng đau như cắt, cả người phảng phất như bị đóng đinh tại mặt đất, không thể nhúc nhích. Nguyên Vị không biết chính mình như thế nào nhìn Bách Khiếu Thanh đứng lên, như thế nào nhìn y lên ngựa, cuốn bụi đi xa. Nơi tình cảm gửi vào, phút chốc bỗng bị đào thành khoảng không. Bách Khiếu Thanh ngồi trong xe ngựa, nhìn góc xe trước mặt, tấm mành xanh sẫm được chăng lên cứ đong đưa đong đưa, thế nhưng y không dám vén lên nhìn ra bên ngoài, chỉ khẽ nhắm hai mắt. Không biết vì sao, bỗng nhiên nhớ lại lần đầu tiên gặp Nguyên Vị. Như một tiểu búp bê mũm mĩm xinh đẹp, trên đầu đội tiểu mạo tử đính đầy trân châu, cổ đeo vòng trường sinh vàng nho nhỏ, cả người gấm y đỏ thẫm, chỉ lộ ra hai cánh tay phấn mịn hồng hào như cánh sen… Rồi chính mình khấu đầu trước hắn… Đến khi ngẩng lên, đã thấy nam hài nằm trên chiếc giường rộng lớn mềm mại, tròn xoe mắt nhìn y cười khanh khách. Mười mấy năm thấm thoắt trôi qua, những khoái hoạt, bi thương, dây dưa, giãy giụa giữa hai người cũng theo đó trôi dần… Mới ngày ấy một quỳ, cuối cùng hôm nay cũng một quỳ. Xoang mũi, bỗng nhiên chua xót không chịu nổi. ———————– [1] Chiêm tinh luân bàn: Hình ảnh mang tính siêu minh họa =))))))
Đại khái nó là một bàn xoay dùng để đoán chiêm tinh, xem thời tiết, vận mệnh… nhưng mình không tìm được hình nào cho đúng chính xác cả. Theo ngu kiến thì nó tựa tựa như thế nên chém nhiệt tình luôn *v* [2] Nguyên niên: Năm đầu tiên, năm thứ nhất. [3] Thụy hào: Danh hiệu sau khi đã chết của vua, quan. Thụy hào của hoàng hậu là ‘Thánh đức minh từ’ ấy. [4] Cây ngô đồng: Ngô đồng là cây thân gỗ, cây có lá và hoa đẹp. Khi hoa nở rộ sẽ tạo thành từng chùm nhuộm tím cả cây. Tuy nhiên cũng có một số vùng hoa mang màu vàng hoặc màu trắng. Lá vàng và rụng khi thu sang. Cổ thi Trung Quốc đã tả cây ngô đồng qua hai câu thơ: Ngô đồng nhất diệp lạc Thiên hạ cộng tri thu Dịch Một lá ngô đồng rụng Ai cũng biết thu sang
Hoa nở rộ
Cây ngô đồng khi vào thu Mỗi khi nhắc đến cây ngô đồng, thường là để tả cảnh mùa thu sắp đến hoặc biệt ly, đem theo nỗi buồn mang mác của “thu tâm”. … Nhưng khúc này đang xuân nhẩy:v.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]