Bách Khiếu Thanh đầu óc mơ màng theo sát hai thái giám, không biết đi được bao lâu, chỉ biết con đường đó ngang qua rất nhiều nơi như chốn bồng lai tiên cảnh, tựa như đang nằm mơ, dẫn tới một gian phòng rộng lớn khảm đầy vàng. Phòng được chia làm hai gian, dùng một tấm bình phong thêu hoa tử đằng đầy tinh xảo ngăn cách, lối vào treo đầy sa mạn bán trong suốt. Bên ngoài có mấy cung nữ, thái giám đứng hầu hạ, bên trong bị bình phong cùng sa mạn che lại, mờ mờ ảo ảo, có những gì trong đó đều không thấy rõ lắm. Tiểu thái giám dẫn y đến trước sa mạn, loan hạ thắt lưng, điều hòa lại hơi thở, cung thanh nói “Bẩm Hoàng thượng, bẩm nương nương, người đã được đưa tới.” “Ha hả, mau dẫn hắn vào, để trẫm nhìn xem.” Một giọng nam đầy hồn hậu truyền đến từ sau sa mạn. Hai tiểu thái giám vâng một tiếng, cực kỳ cung kính vén sa mạn lên, dẫn Bách Khiếu Thanh cùng nhau đi vào. Trong phòng có một đôi nam nữ đang ngồi đối mặt, bộ dáng đoán chừng cũng không lớn, khí độ tôn quý, y sức trang phục đều vô cùng lộng lẫy xinh đẹp, trên bàn có một bàn cờ bằng ngọc, bọn họ đang chơi cờ tướng. “Khởi bẩm Hoàng thượng, hắn gọi là Bách Khiếu Thanh, bộ dáng rất thuận mắt. Chỉ là tuổi nhỏ, vừa mới tiến cung, còn chưa được dạy dỗ, không hiểu quy củ.” Tiểu thái giám hướng hai người hạ thấp thân mình. Bách Khiếu Thanh nhìn đến nữ tử kia, không khỏi cứng họng “Ngươi…” Vị nương nương kia, không phải là tiên nữ hôm qua hắn gặp được ở ven hồ sao? Có điều đêm qua tóc nàng rối tung, phủ lòa xòa, hiện tại đội mũ phượng đem tóc mây buộc cao, một thân lụa là cao quý, trên cổ còn đeo kim ngọc anh lạc.[1] “Dạy dỗ cái gì?” Khương quý phi vội vàng mở miệng, đánh gãy lời nói của Bách Khiếu Thanh, rồi mới kín đáo hướng Bách Khiếu Thanh nháy mắt “Làm công công thì dạy dỗ làm sao? Cho dù hắn học xong rồi thì có thể dùng như thế nào? Trái lại, ta còn thấy hắn như vậy rất tốt.” “Nương nương nói chí phải.” Tiểu thái giám ngượng ngùng cười. Bách Khiếu Thanh cũng không phải ngốc, vội vàng khép miệng, không nói nữa. “Bắt đầu từ ngày mai, ngươi hãy đến thái học viện gặp Tô Kháng học văn lễ, theo Nghiêm Minh Duật ở cấm vệ quân tập võ. Bọn họ đều là hồng học đại nho, một người đứng đầu cấm vệ quân, bản lĩnh đều đạt trình độ cao nhất.” Sau khi Khương quý phi nói xong, nhìn Bách Khiếu Thanh. “Trước đó, đi nhận quà ra mắt đi.” “Còn không mau tạ ơn ân điển của nương nương!” Khương quý phi ban thưởng, từ trước đến nay luôn khẳng khái hào phóng, tiểu thái giám bên cạnh kích động thay cho Bách Khiếu Thanh, nhẹ nhàng hướng y thúc gối một cái. Bách Khiếu Thanh như từ trong mộng tỉnh ra, quỳ xuống, trong lòng đã nghĩ đến chuyện của Nguyễn Oa, hướng Khương quý phi cúi đầu “Ta có một bằng hữu tên là Nguyễn Oa, so với ta còn thông minh hơn rất nhiều, thỉnh nương nương cho phép hắn cùng học với ta!” Khương quý phi nhấp một ngụm trà, nhíu nhíu đôi mày liễu, bỗng nhiên nở nụ cười “Ở trong cung, có một số thứ vô cùng quý trọng nhưng vẫn có thể ban thưởng, nhưng cũng có một số việc, muốn thay đổi cũng không thể thay đổi… Mọi người đều có mệnh của chính mình. Ngươi vừa mới vào cung, cái gì cũng không hiểu, sau này từ từ sẽ hiểu được.” ********** “Đứa nhỏ này chưa hiểu biết mọi thứ, có lẽ không hiểu những gì ta nói, như vậy có vẻ như ta bạc đãi người rồi. Người đâu! Lấy ngọc như ý năm nay Tây La tiến cống ban cho hắn.” Lời nói vừa thốt ra, liền có cung nữ bưng một chiếc khay vàng phủ khăn nhung đỏ thẫm đi vào. Trên đó đặt một viên ngọc như ý xanh đậm, khắc đầy vân mây cầu mong phú quý cát lành. Tiểu thái giám biết được giá trị của viên ngọc, dùng ánh mắt ao ước nhìn Bách Khiếu Thanh. Bách Khiếu Thanh đầu tiên là ngây ngẩn, mờ mịt không biết chuyện gì, sau khi tạ ơn xong, chạm vào viên ngọc, cảm thấy vô cùng nhẵn nhụi tinh tế, còn ẩn ẩn lộ ra hơi ấm. Y thiên tính không phải ngốc tử, lập tức hiểu được đây là báu vật khó có thể có được. “Tốt lắm, hôm nay các ngươi trước dẫn hắn đi cho quen thuộc Ngâm Phương cung. Ta cùng bệ hạ còn muốn đánh cờ. Đều lui xuống đi.” Khương quý phi mỉm cười, hướng bọn họ phất tay. Tiểu thái giám hành lễ một tiếng, dẫn Bách Khiếu Thanh lui ra. Ra cửa phòng, Bách Khiếu Thanh cuối cùng nhịn không được mở miệng, hỏi tiểu thái giám bên cạnh “Chuyện ta nói tới, là chuyện của Nguyễn Oa, nương nương đã đáp ứng rồi ư?” Khương quý phi vừa rồi bộ dáng tâm tình tốt lắm, vẻ mặt ôn hòa, còn thưởng cho y vật quý trọng như vậy, lời của nàng mặc dù nghe không hiểu lắm, nhưng y nghĩ nàng đã đồng ý rồi. “Hắc hắc, nương nương là người tôn quý, đương nhiên là không trực tiếp nói ra. Sau này a, ngươi phải chú ý học nghe ý tứ trong lời nói của chủ nhân, chuyện này ngươi cố mà học tốt đi.” Tiểu thái giám vỗ vỗ vai y “Người nào mệnh đó, chuyện của Nguyễn Oa, là không được.” Bách Khiếu Thanh phủng trứ ngọc như ý, cúi đầu, chỉ cảm thấy trong ngực từng cơn khó chịu buồn bực quay cuồng không ngớt. Nguyễn Oa nhất định còn ở gian phòng kia chờ y. ……… Sau sa mạn bình phong, Khương quý phi còn đang cùng hoàng đế chơi cờ. Ngọc cờ hai màu hắc bạch, đặt trên bàn cờ xanh biếc, gõ thành tiếng vang tinh tế. “Ái phi, đứa nhỏ kia thật tốt, còn muốn cho bằng hữu của mình cùng học.” Hoàng đế trẻ tuổi một thân nhàn phục mỉm cười, đưa ngón tay nhấc một quân bạch tử ra khỏi bàn cờ “Nàng đáp ứng thì có sao? Chỉ nhiều hơn một người thôi.” Khương quý phi lắc đầu, khiến cho những sợi dây bằng vàng cũng theo đó nhẹ nhàng lay động, khóe môi dẫn thành nụ cười “Đứa nhỏ kia trọng tình, đây là chuyện tốt, thiếp xem trọng y cũng vì điểm ấy. Nhưng tình cảm của y, sau này chỉ có thể đặt trên người Tiểu Vị. Tương lai của hắn, chỉ vì Tiểu Vị mà sống… Cho nên, nếu hắn đã không còn thân nhân vướng bận, thì lại càng không cần cái gọi là bằng hữu.” “Ái phi, nàng nằm mộng quả thực đúng lúc.” Hoàng đế ban đầu nhíu nhíu mày, ánh mắt xẹt qua tia không đành lòng, nhưng sau lại lập tức giãn ra cười nói. “Bệ hạ rõ ràng biết, y là một cô nhi không có lai lịch, vậy sao không hỏi lý do cho y tiến Ngâm Phương cung? Lại còn lấy đó mà trêu chọc thiếp.” “Nói lại, nếu y tuổi nhỏ một mình cô đơn độc nhưng lai lịch rõ ràng, thêm nữa xuất thân đạt quan vương tộc, ái phi hẳn sẽ không đưa người này đến đây bồi dưỡng đâu.” “Ha hả, hàng phòng thủ ở hướng tây của bệ hạ, đã muốn bị thần thiếp phá rồi.” “….. Ai nha!” ********** “Công công, đưa ta về nhìn xem Nguyễn Oa đi.” Đi ra khỏi căn phòng khảm vàng kia, Bách Khiếu Thanh cầu xin tiểu thái giám bên cạnh. “Khó lắm, nương nương đã phân phó ngươi ở Ngâm Phương cung tham quan một chút cho quen cảnh vật, cũng để ngươi biết đường đi.” Tiểu thái giám cười nói “Đương nhiên, chúng ta cũng không ngăn cản ngươi. Nếu ngươi tìm được đường, tự mình có thể đi đến chỗ Nguyễn Oa.” Bách Khiếu Thanh không thèm nói lại. Trong cung quá lớn, dọc đường đi lại trải qua chín khúc mười tám cua quanh co vòng vèo, tự mình có thể tìm được đường đi là hoàn toàn không có khả năng. “Ta đưa ngươi đi gặp Nhị hoàng tử, ngươi tương lai sẽ hầu hạ người, trước tiên phải cúi đầu nhận chủ nhân đã.” Tiểu thái giám dẫn y, đi qua chiếc cầu vòm bắt qua con suối nhỏ đầy hoa, đi đến một tòa đại viện tráng lệ, liền tiến vào. “Nhị hoàng tử cùng nương nương ở nơi này?” Bách Khiếu Thanh đánh giá rường cột trạm trổ xung quanh mình, chỉ cảm thấy hoa mắt “Chúng ta vừa ở căn phòng lớn kia, đây là chỗ nào?” “Phòng vừa đi ra là Thiêm Hương các, còn nơi này là Tiễn Phong viện, đều thuộc Ngâm Phương cung.” Tiểu thái giám chỉ y “Nương nương ở Thiêm Hương các, Nhị hoàng tử từ khi ra đời liền được bà vú cùng cung nữ mang đến đây, ở lại Tiễn Phong viện.” “Sao, mẫu tử ở cùng một chỗ mới săn sóc tốt chứ? Vì sao lại phải tách ra?” “Đây là quy củ hoàng thất, hoàng tử hoặc công chúa sinh ra, đều phân phó mười mấy bà vú cùng cung nữ hầu hạ, còn có quả sự chuyên chăm lo chuyện may vá hay sử hoán nhân để sai bảo, nhiều vô kể… Nếu nương nương có rảnh thì mới lại đây thăm một chút.” Bách Khiếu Thanh vẫn cảm thấy không thể lý giải được, nghiêng nghiêng đầu. Cho dù bên cạnh có nhiều người hầu hạ đến đâu, nhưng sự chăm nom của mẫu thân vẫn không ai có thể thay thế được a. “Đúng rồi, quên nói với ngươi. Ý của nương nương chính là muốn ngươi sau này ở Tiễn Phong viện, sẽ có hai người chiếu cố cuộc sống hàng ngày cho ngươi, để cho ngươi chuyên tâm đọc sách, học võ.” Tiểu thái giám huých vào bả vai Bách Khiếu Thanh, cười nói “Ai, tiểu tử ngươi quả nhiên một bước lên trời.” Một đường đi, một đường nói, bọn họ rất nhanh đi tới trước phòng ngủ của Nhị hoàng tử. Đẩy hai phiến cửa gỗ trạm trổ hoa hồng, chỉ thấy một phòng ngủ rộng thênh thang, lót một tầng thảm mềm mại thật dày, bốn góc phòng đốt bồn than, ấm áp như mùa xuân. Hai cung nữ đứng bên giường phủ gấm sang quý, tiểu thái giám dẫn Bách Khiếu Thanh, mặt hướng giường quỳ xuống. Trên giường là một nam hài mũm mĩm như búp bê, bộ dáng khoảng chừng mới đầy nửa năm tuổi. Nam hài trên đầu đội tiểu mạo tử[2], trên đỉnh đính đầy trân châu, trên cổ đeo một chiếc vòng trường sinh bằng vàng. Đứa nhỏ một thân gấm y đỏ thẫm, lộ ra hai cánh tay phấn mịn cùng khuôn mặt hồng hào như cánh sen, đôi môi đỏ tươi như trái dâu nhỏ, đáng yêu vô cùng. Bách Khiếu Thanh quỳ xuống, đoan đoan chính chính khấu đầu hai cái. Chờ y ngẩng đầu, nhìn đến nam hài mở cái miệng nhỏ nhắn cùng cánh môi đỏ tươi đối y cười khanh khách. Đứa nhỏ chân mày rất dài và đen, tà tà chếch cao, sáng ngời, xinh đẹp dị thường… Đó là dung mạo của Khương quý phi. Tâm Bách Khiếu Thanh nhất thời hẫng một nhịp. Rồi sau đó, bất giác hướng đứa nhỏ mỉm cười. ********** Trong thâm cung, bốn mùa luân phiên luân hồi, thời gian thấm thoát trôi qua. Trong nháy mắt, Bách Khiếu Thanh ở Tiễn Phong viện đã tám năm. Từ một đứa nhỏ đơn độc cái gì cũng đều không hiểu, dần dần trở thành một thiếu niên mười sáu tuổi đầy rạng rỡ oai vệ. Cũng trong những năm này, Kim Ma ở phương bắc điều binh khiển tướng, bắt đầu đại quy mô xâm lấn Thiên Triều. Biên quan Thiên Triều liên tiếp báo nguy, vua dân cao thấp ai nấy đều lo lắng không ngừng. Tuy rằng Bách Khiếu Thanh còn ở trong Tiễn Phong viện, đảm nhiệm việc bồi đọc cho Chu Nguyên Vị, nhưng có tin tức truyền đến, Khương quý phi đã thuyết phục Hoàng thượng, lần này xuất chinh, cho y một danh phận gia nhập quân binh, ở trên chiến trường tung hoành một phen. Y chỉ mới mười sáu tuổi, tuy mọi mặt so với bạn đồng lứa đều tốt hơn, nhưng ngay cả Khương quý phi đều không mong đợi nhiều sự thể hiện của y trên sa trường. Chỉ là hi vọng y có thể hiểu thêm vài điều, tương lai thật tốt trở thành cánh tay đắc lực của Nguyên Vị. Năm này, là năm Kiến Thuần thứ tám. Mùa đông vừa trôi qua, liễu rủ đỏ hồng dọc tường cung, mầm lá xanh biếc nhú ra, từng nhành cây trong gió lay động nhẹ nhàng. Bách Khiếu Thanh lấy ra một chiếc túi nhỏ được bọc lại kỹ càng, bước ra đại môn Ngâm Phương cung, đi qua hành lang gấp khúc uốn quanh co, bước chân như bay, ước chừng khoảng một canh giờ, ở trước cánh cửa cách đó không xa dừng lại cước bộ. Nơi gọi là Hương Phường, trên thực tế lại là địa phương tanh tưởi nhất trong cung. Nơi này phụ trách đào vét các mao xí trong hoàng cung, đồng thời cọ rửa toàn bộ bồn cầu, bô chậu. Bách Khiếu Thanh đứng ở cửa, cách một khoảng xa, mũi còn có thể ẩn ẩn ngửi được mùi xú uế từ bên trong bay ra, không biết bên trong còn thối đến cỡ nào. Y đứng trong chốc lát, liền thấy một thái giám gầy tong teo, y phục đầy những mụn vá đắp chằng chịt, dùng vải thô bao lấy miệng mũi, đẩy một chiếc xe hai bánh lạch cạch đi tới. Trên chiếc xe, tất cả đều là bô cầu còn đầy cứt đái. “Nguyễn Oa!” Bách Khiếu Thanh hô một tiếng, hướng hắn chạy lại. Thái giám ngẩn người, hai tay bám lấy hai bánh xe buông ra, chậm rãi đứng thẳng dậy. “Nương nương không muốn ta và ngươi tiếp xúc nhiều, ta là lén tới đây, chỉ nói ngắn gọn được thôi. Đây là bạc ta tích góp tám năm qua, còn có thêm ban thưởng ngày tết, tổng cộng là hơn năm mươi lượng vàng.” Bách Khiếu Thanh chạy đến đối diện Nguyễn Oa, đem cái bọc nhỏ nhét vào tay hắn “Ta nghe nói, ngươi ở trong cung bị khi dễ. Ngươi đừng ở lại đây nữa… Dùng số tiền này chuộc thân, rồi ra bên ngoài dùng nó buôn bán gì đó…” Nguyễn Oa nâng mắt, ánh mắt đầy cừu hận nhìn lên Bách Khiếu Thanh, chậm rãi kéo tấm vải thô bịt miệng mũi xuống. Bởi vì nhiều năm thiếu dinh dưỡng, Nguyễn Oa vừa gầy lại vừa nhỏ, hai má hóp vào làm nổi bật chiếc cằm nhọn hoắt. Khuôn mặt hắn vốn ưa nhìn, hơn nữa lại tịnh thân, nhìn tựa như một nữ hài tử thanh tú xinh đẹp. “… Ta không cần ngươi thương hại ta.” Nguyễn Oa nhìn y một lúc, lạnh lùng thùy hạ mi mắt “Đem tiền của ngươi đi đi!” Hắn thanh âm lanh lảnh trong trẻo, càng giống nữ hài hơn. “Nguyễn Oa… Ta là muốn tốt cho ngươi.” Bách Khiếu Thanh cắn môi dưới “Đừng cãi nhau như vậy, đừng nổi giận vô cớ mà.” “Ta cãi nhau?! Ta nổi giận vô cớ?!” Nguyễn Oa bỗng nhiên trở nên kích động, vươn tay, bấu vào vạt áo Bách Khiếu Thanh, ngửa đầu nhìn y “Ngươi đã cao như thế… Còn ta, so ra ta còn lớn hơn ngươi hai tuổi….. Ngươi có biết, mấy năm nay ta phải làm sao mới có thể sống sót được hay không?! Nương nương của ngươi chính là muốn chỉnh chết ta! May mắn ta vốn thông minh, đều né được mà sống….. Nhưng ở trong cung, không ai ôm lấy ta khi ta chìm dưới đáy bùn nhơ nhớp, tất cả chỉ biết dốc sức dẫm nát ta dưới chân!!” “…..Cho nên, ta mới kêu ngươi rời đi.” Bách Khiếu Thanh cúi đầu, thấp giọng như đã làm gì sai. “Bách Khiếu Thanh, nếu ngươi thật tình xem ta là huynh đệ, muốn tốt cho ta, vậy hãy ly khai yêu bà kia đi, cùng ta rời khỏi hoàng cung.” Nguyễn Oa nhếch môi, giống như xà nhìn chòng chọc vào y, cười đến chua ngoa “Nhưng ngươi có chịu hay không?” Bách Khiếu Thanh nhìn hắn “Nương nương đối ta ân trọng như núi, hơn nữa gởi gắm rất nhiều kỳ vọng… Ta không thể.” “Ta biết… Chính vì vậy, ngươi sau này đừng tái khuyên ta nữa. Ta đã thối rữa một mạng, nam không ra nam, nữ không ra nữ, chết mà cũng không phải chết! Ta bằng lòng, nguyện chết ở trong cung!” Nguyễn Oa buông vạt áo Bách Khiếu Thanh, quay đầu bước đi. Bách Khiếu Thanh vội vàng ôm lấy cánh tay gầy guộc của hắn, nhét bọc vàng nhỏ vào trong tay “Tiền ngươi cứ cầm lấy… Có đi hay không ngươi hãy nghĩ kỹ.” Nguyễn Oa đưa mắt nhìn y, hốc mắt chậm rãi đỏ hoe. Tim hắn đập mạnh và loạn nhịp, sau đó, bỗng nhiên vung cánh tay, đem cái bọc nhỏ dùng sức ném xuống, nghẹn ngào nói “Ta biết, ta biết….. Ngươi thích cái kia chó má nương nương….. Ả so với bất kỳ ai đều quan trọng hơn….. Cút! Ngươi cút cho ta!! Ta không bao giờ muốn gặp ngươi nữa!!!” Nói xong, Nguyễn Oa dùng tay áo lau nước mắt, bước nhanh đến xe hai bánh, đẩy vào Hương Phường. Bách Khiếu Thanh đứng bất động trong chốc lát, chậm rãi đi đến trước mặt bọc nhỏ mà Nguyễn Oa ném xuống, nhặt nó lên, vỗ vỗ bụi, ủng vào trong ngực, ngồi ngây ngốc. Cho đến khi thanh âm trong trẻo của trẻ con vang lên bên tai khiến y bừng tỉnh “Tiềm Chi.” Tiềm Chi là tự mà đại học sĩ Tô Kháng cấp cho Bách Khiếu Thanh. Bách Khiếu Thanh quay đầu nhìn lại, thấy Chu Nguyên Vị tám tuổi trang phục chỉnh tề, đứng trước mặt y xoa cái mũi nho nhỏ, phía sau là mấy thái giám cung nữ, không khỏi cả kinh “Điện hạ làm sao lại tới đây?” “Khụ khụ, ta có chuyện quan trọng muốn cùng Tiềm Chi thảo luận, các ngươi lui trước đi.” Nguyên Vị khuôn mặt nhỏ nhắn, nghiêm túc hướng đám người phất tay. Cung nhân khom người, lui ra cách bọn họ hơn mười lăm bước, xoay lưng ngược về bọn họ. “Hôn nhẹ Tiềm Chi! Ta ngủ trưa dậy đã không thấy ngươi, hại chết ta, ta lập đi tìm ngươi!” Nguyên Vị liền như bạch tuộc dán vào người Bách Khiếu Thanh, hôn y làm khắp mặt vương đầy nước miếng, nhỏ giọng nói “Ngươi yên tâm, mẫu phi vội đi đâu đó rồi, thái giám cung nữ đều nhận được ưu đãi của ta, nàng tuyệt đối sẽ không biết! Nơi này hảo thối, ngươi sao lại tản bộ đến đây… Mau cùng ta quay về Tiễn Phong viện, chúng ta chơi đánh trận nhé!” “Hảo, hảo.” Bách Khiếu Thanh cười đáp hắn, dắt bàn tay nhỏ bé của hắn “Bất quá, câu ‘Hôn nhẹ Tiềm Chi’ là từ chỗ vô liêm sỉ nào học được? Sau này không được nói nữa.” “Hắc hắc… Đây là thị vệ trong cung nói với tẩy tảo[3] Tiểu Lan, hắn kêu nàng ‘Hôn nhẹ Tiểu Lan’. Yên tâm, ta đương nhiên biết đây là lời vô liêm sỉ, cho nên tuyệt đối không nói trước mặt người khác.” Nguyên Vị lại hôn nhẹ lên mặt y, nói nhỏ “Ta chỉ nói cho ngươi nghe.” Nguyên Vị còn nhỏ vẫn chưa rõ ràng nét đặc thù nam nữ, dung mạo đẹp đến mỹ lệ, mày hơi chếch cao, thêm một đôi mắt dị thường linh động giảo hoạt, rất giống Khương quý phi. Bách Khiếu Thanh bị hắn tiến sát như thế, lại đưa tay sờ soạng, thế nhưng lại đỏ mặt, lồng ngực giống như nai con khua loạn. Y khụ một tiếng, dắt tay Nguyên Vị đi về phía trước che dấu “Điện hạ không được chơi nữa, thư cùng võ công không thể xao nhãng được……” “Không phải đã nói rồi a, khi không có ai, gọi ta là Tiểu Vị!” Không một ai phát giác, Nguyễn Oa đứng nép ở cửa Hương Phường, nhìn bóng dáng họ đi xa. Ánh mắt đầy oán độc không cam lòng, càng ngày càng mãnh liệt bức người. ********** Trở lại Tiễn Phong viện, Nguyên Vị lập tức vui vẻ ôm lấy chiếc hộp đựng dế đính tử kim, lôi Bách Khiếu Thanh cùng đi vào tiểu hoa viên tràn ngập hương hoa và tiếng chim hót véo von. Khắp nơi cảnh xuân tươi đẹp, gió nhẹ thoáng lướt qua. Nguyên Vị đem hộp đựng dế đặt trên thạch bàn, mở nắp, rồi mới tháo sợi tơ vàng buộc giữa hoành cách[4] ra, bứt một cọng cỏ khều khều trêu chọc. Hai chú dế béo tốt đen thùi vểnh râu dò xét, sau đó rất nhanh bò qua lại, bắt đầu cắn xé. Nguyên Vị ghé vào mép bàn, một bên xem, một bên vỗ tay trầm trồ thích thú. Bách Khiếu Thanh ngồi ở ghế đá đối diện, sủng nịch nhìn hắn mỉm cười. Khi hai chú dế đang đá nhau hăng say, có cung nữ đi tới truyền lời “Bách công tử, nương nương có việc tìm ngài.” “Được, ta lập tức tới.” Bách Khiếu Thanh vội vàng đứng lên, lại nhìn tới Nguyên Vị nói “Điện hạ chơi thì chơi, nhưng đừng quên bài tập ngày hôm nay, lão sư sẽ kiểm tra đó.” “Được rồi được rồi, nếu ngươi không ở đây, một mình ta chơi còn hứng thú gì nữa.” Nguyên Vị chu chu cái miệng nhỏ nhắn, bắt đầu thu gom hộp dế lại, mặt xụ xuống “Ta trở về phòng làm bài tập.” Bách Khiếu Thanh cười, xoay người đi ra khỏi tiểu hoa viên, hướng về chỗ Khương quý phi – Thiêm Hương các – đi đến. Y là người chăm nom, trông giữ, nhìn Nguyên Vị lớn lên. Ở mặt ngoài tuy là chủ tớ, thực tế tình như thủ túc.[5] Nguyên Vị thuở nhỏ đã cùng Bách Khiếu Thanh quấn quít hồ nháo thành thói quen, cái gì cũng không kiêng kỵ. Nguyên Vị sinh ra ở hoàng thất, tình thương của phụ mẫu so với tình huynh đệ với y, ngược lại còn không thắm thiết bằng. Bách Khiếu Thanh đi vào chính sảnh Thiêm Hương các, nhìn thấy Khương quý phi một thân gấm bào vàng ánh đỏ, tóc mây vấn cao, thân thể mềm mại yêu kiều nghiêng nghiêng dựa vào nhuyễn đệm, bên người còn có một cung nữ quen thuộc hầu hạ, đang chờ y. Bách Khiếu Thanh tim đập như hươu chạy loạn, không dám nhìn thẳng vào dung nhan của nàng, hướng nàng khấu đầu rồi mới đứng lên, cung kính đứng thẳng, chờ nàng nói chuyện. “Ngày đại quân Thiên Triều bắc hạ đã định, là sau năm ngày nữa.” Khương quý phi nhìn y, khinh đạm miêu tả, nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng “Ngươi đi chuẩn bị đi.” “Vâng.” Bách Khiếu Thanh ngắn gọn trả lời. “Còn có, ngươi ở trên chiến trường phải học hỏi kinh nghiệm, lo chuyên tâm làm chuyện chính. Còn các phương diện khác, chuyện Nguyên Vị, ngươi cũng biết… Hắn thật sự rất thích ngươi.” Khương quý phi cười cười “Thường thì tuổi nhỏ, thích một người nào đó tất sẽ nũng nịu càn quấy, cũng không hẳn là chuyện xấu… Nhưng là năm nay hắn đã tám tuổi, chuyện như thế không thể lặp lại được. Ngươi lần này đi ra ngoài, có lẽ cũng đến một năm rưỡi, để cho hắn kiềm chế lại, biết rõ ràng vị trí thân phận của mình.” “Vâng.” Người được xưng là hoàng tử, tương lai đều là dưới một người trên vạn người, thậm chí có thể là bậc cửu ngũ chí tôn. Đối với mọi người, hoàng tử có thể là vua, quan hệ có mà như không có này, không nên để nó ràng buộc tình cảm sâu hơn được. Nếu không, đối với người đứng nơi đầu sóng ngọn gió như hoàng tử mà nói, không thể nghi ngờ là một nguy hiểm khôn lường. “Tốt lắm, ngươi lui xuống đi.” Khương quý phi vươn ngón tay ngọc ngà nhỏ dài, nhu nhu thái dương chính mình “Mấy ngày nay nên làm gì thì cứ làm cái đó, cứ thường xuyên lui tới cùng hắn học và nghỉ ngơi là được, không cần nói những lời này của ta, khiến ngươi cùng Nguyên Vị vô tình bất hòa. Chuyện này, chờ sau khi ngươi đi, để cho chính hắn hiểu ra là tốt rồi.” Suy cho cùng vẫn là cốt nhục chính mình thân sinh, huống hồ mới chỉ là đứa nhỏ tám tuổi, vẫn là không nỡ để hắn lập tức chấp nhận sự thật lãnh ngạnh tàn khốc này. “Vâng, thần xin cáo lui.” Bách Khiếu Thanh lui vài bước, xoay người đi ra khỏi thính môn. Khương quý phi giơ bàn tay, nhìn đến chiếc nhẫn thúy ngọc trên ngón tay, khóe môi câu lên một cái cười khẽ. Bách Khiếu Thanh đứa nhỏ này, cuối cùng cũng được bồi dưỡng dạy dỗ. Năm đó, quả nhiên chính mình không nhìn nhầm người. ********** Ngày đó, đại quân Thiên Triều bắc hạ, Nguyên Vị ôm chặt Bách Khiếu Thanh khóc rống một hồi, cầm rất nhiều đồ chơi yêu quý đưa cho y, lại một đường tiễn y ra đến cửa cung, lúc này mới luyến tiếc không rời trở về Ngâm Phương cung. Nếu không phải là chủ nhân tiễn người hầu, còn khóc đến rối tinh rối mù, e ngại người bên ngoài nhìn thấy cười chê, chỉ sợ Nguyên Vị đã một đường tiễn y đến quân doanh. Tổng soái đoàn bắc chinh họ Trì, là một lão tướng dày dạn kinh nghiệm chốn sa trường. Bên dưới hắn có bốn phó soái, dưới bốn phó soái gồm tám tướng quân, dưới tám tướng quân, mỗi người lại có hai phó tướng. Mà quân binh lại trực tiếp ở dưới tay phó tướng, mỗi tiểu đội gồm ba trăm người. Đại quân đã đi được hơn một tháng, từ kinh thành một đường đi tới biên cảnh phương bắc. Cảnh phồn hoa đô hội chốn kinh thành, đã không còn cảm nhận được. Càng đi về phía bắc, cảnh tượng càng hoang vu thê lương. Bởi vì Kim Mã mấy năm nay luôn tiên tục càn quét cướp đoạt, dân chúng lầm than, khắp nơi đều có người chết đói. Rõ ràng xuân phong tháng tư, là lúc mà cây cỏ sinh sôi nảy nở, hoa khai ươm trái, vậy mà vừa đến phụ cận biên cảnh, lại ngay cả một ngọn cỏ non đều không thấy, cây cối cũng trụi lủi, không có lá cũng không có vỏ, đều bị mọi người đói thành cuồng bóc lấy ngốn cho no bụng. ********** Bách Khiếu Thanh cưỡi một con ngựa màu trắng xám, thân mặc hắc giáp, dẫn ba trăm binh dưới trướng cùng đại quân đi cuối cùng đầy hùng dũng, oai nghiêm. Mọi người đều biết, chỗ dựa phía sau của y chính là vị Khương quý phi được tối sủng ái, ai cũng không dám đắc tội, nhưng đồng thời cũng đều xem thường y. Một đường đi, nhiệm vụ phân cho y, đều là việc nhỏ chỉ cần chút sức là làm được. Bách Khiếu Thanh không để trong lòng, chỉ hết sức cố gắng hoàn thành nhiêm vụ thật tốt, khiến cho người bên cạnh ít nhiều thay đổi ấn tượng với y. Chúng soái nhìn kết quả. Tuy rằng không đảm nhiệm trọng trách, nhưng làm việc cũng được đánh giá là cần cù cẩn thận, thông minh linh hoạt, có thể cùng binh lính dưới trướng đồng cam cộng khổ, lung được lòng người, lại càng không tỏ ra dáng vẻ kiêu căng bệ vệ, ỷ thế hiếp người. Hơn nữa lại còn trẻ, sau này tuyệt đối sẽ công thành danh toại. Nhưng e ngại tầng quan hệ với Khương quý phi kia, ai dám để cho y lên chiến trường, phục tùng mệnh lệnh chân đao chân thương[6] đổi lấy công lao? Nếu y chết trận, vạn nhất vị nương nương kia giận chó đánh mèo, ai sẽ chịu trách nhiệm? Y vốn cũng có khả năng tiềm tàng, bất quá vẫn chỉ dám để cho y ở hậu phương làm nhiệm vụ trụ cột. Dù sao trong trận chiến này, y không có công lao cũng có khổ lao, đề bạt thăng cấp cho y thêm một hai bậc để phô trương, cũng không phải là không được. Khi đại quân Thiên Triều đi đến biên cảnh Ti Ấp, lương thảo mang theo cũng đã sắp cạn. Nhưng may mắn thu được tin tức, hai ngày nữa hậu phương sẽ cung cấp, cũng bớt lo lắng hơn. Ti Ấp, là thành trì giáp giới giữa Thiên Triều và Kim Ma. Bất quá, nói là thành trì, không bằng nói nó là một tòa thành quy mô lớn, Thiên Triều dựng nên để chống cự lại quân đội Kim Ma. Bên trong thành không có người dân, không có sự sống, thường xuyên cư trú chỉ có quân đội, dựa vào lương thảo hậu phương đưa tới duy trì cuộc sống. Nhưng điểm đóng quân mấu chốt này cách đây không lâu đã bị Kim Ma mạnh mẽ đại giới công chiếm. Chiến dịch đầu tiên của Thiên Triều, chính là muốn đoạt lại Ti Ấp này. Rạng sáng ngày thứ hai ở biên cảnh, đại quân Thiên Triều bắt đầu phát động công thành. Bách Khiếu Thanh cùng tiểu đội của mình đương nhiên bị lưu lại bản doanh, phụ trách tuần tra cùng trông coi lửa trại. Kim Ma tựa hồ cũng rất coi trọng điểm trọng yếu này, đổ một lượng quân lớn bằng mọi gia đoạt được nơi này, bên trong còn bố trí quan đội hơn năm nghìn binh lính đóng lại. Nhưng Ti Ấp dù sao cũng là vì chiến tranh mà kiến tạo, dễ thủ khó công, trận này nhất định sẽ quyết định cục diện chiến tranh, theo đó chiến đấu từ sáng sớm đến khi chạng vạng, mới hoàn toàn chấm dứt. Trong lúc này, tiểu đội Bách Khiếu Thanh ở hậu phương, ngay cả nửa điểm dao quang kiếm ảnh cũng chưa gặp. Nghĩ đến người khác trên chiến trường lập công, chính mình chỉ có thể ở lại nơi đóng quân quanh quẩn, khó trách binh lính oán khí tận trời. Cũng may Bách Khiếu Thanh từ trước đến nay đối xử với mọi người không tồi, mới không có náo loạn lên. Trận thứ nhất đại thắng, toàn quân rộn rã, vui mừng phấn khởi kéo nhau đi vào Ti Ấp. Quân đội Thiên Triều dự định ở Ti Ấp một hai ngày, chờ đợi hậu phương cung cấp lương thảo, rút ra một phân đội đóng phía sau Ti Ấp, một lần nữa đại quân bắc hạ, cùng Kim Ma chính thức giao chiến. Tuy rằng chưa chính thức công bố danh sách đội quân sẽ ở lại phòng thủ Ti Ấp, nhưng từng tướng soái trong lòng đều rõ, Bách Khiếu Thanh cùng tiểu đội của y, chắc chắn sẽ bị lưu lại. Bởi vì từ bây giờ về sau, Ti Ấp không thể nghi ngờ là nơi an toàn nhất giữa chiến tuyến. Toàn quân tiến được vào Ti Ấp, sắc trời đã tối đen, người ngựa đều không chống cự được cơn mệt nhọc, đại quân liền đi vào giấc mộng. Chỉ có mấy tiểu đội đến ca vẫn còn tuần tra bên ngoài tường thành. Đêm nay, vốn không phải đêm Bách Khiếu Thanh cùng đội của mình trực đêm, nhưng từ việc bàn tán của binh sĩ từ chiến trường trở về, y biết được tình hình chiến đấu ban sáng, trong lòng luôn ẩn ẩn bất an, lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được, liền một mình trở dậy, đi dạo bên tường thành. Ban đêm vốn yên tĩnh vô cùng, trên bầu trời tinh không nguyệt ẩn, Bách Khiếu Thanh chỉ cầm một cây đuốc bằng nhựa thông trong tay, ở trong gió phách phách bạch bạch cháy, chiếu sáng lên bốn phía tường thành ám xanh nhiễm đầy vết máu. Thời điểm cùng thời tiết như thế này, cho dù thị lực có tốt đến mấy thì tầm nhìn vẫn vô cùng hẹp, đối việc tuần tra vô cùng bất lợi. Nếu đại địch….. lúc này phát động tập kích ban đêm thì sẽ như thế nào? Nghĩ đến đó, Bách Khiếu Thanh nhẹ nhàng lắc đầu mỉm cười. Ti Ấp nổi danh dễ thủ khó công, hiện tại trong thành đóng nhiều quân như thế, lại được quân trang hoàn mĩ, cho dù quân địch có đột ngột tập kích, cũng khẳng định sẽ vô ích, tổn binh hao tướng uổng phí mà thôi. Nhưng mà, nhưng mà….. Trong lòng cứ bồn chồn lo lắng một điều gì đó, không thể nói đó là gì, nhưng dự cảm đó sẽ là tai họa ngầm then chốt khiến quân ta thất bại. Vẫn là cảm thấy chính mình có điểm buồn lo vô cớ, Bách Khiếu Thanh thở dài, đang chuẩn bị xuống khỏi thành lâu, trở về ngủ, bỗng nhiên lại nhìn ra bên ngoài tường thành Ti Ấp, tựa hồ thấy được trong màn đêm mịt mờ bát ngát, một ngọn đuốc, lại tiếp một ngọn đuốc bùng sáng lên. Ngọn đuốc đỏ cam nhanh chóng làm thành một vòng tròn dày và hoàn hảo, chiếu sáng nửa không trung, đem cả Ti Ấp vây ở bên trong. Bên dưới cây đuốc chính là binh tướng Kim Ma hồng y kim giáp, cờ xí bay phấp phới đầy hung mãnh. Bách Khiếu Thanh kinh hãi, đồng thời nghe được tiếng khua gõ inh tai từ trên thành lâu vang vọng. Hiển nhiên, nhóm tuần tra cũng đã phát hiện được tình hình, vội vàng báo động toàn thành. Bên trong Ti Ấp đèn đuốc nối tiếp nhau cháy rực, vừa rồi vẫn là một đêm yên tĩnh, rất nhanh đã ồn ào nhốn nháo như nước ùng ục sôi trào. Bách Khiếu Thanh chỉ cảm thấy ngực bị xiết chặt, bỗng nhiên hiểu được dự cảm vừa rồi của mình rốt cuộc là cái gì. Y vội vã xuống tường thành, hướng về doanh trại trong thành chạy không ngừng. ————————- [1] Kim ngọc anh lạc: Chuỗi ngọc vàng (?) [2] Tiểu mạo tử: hao hao giống như vậy a *mặc dù cái này hiện đại mất rồi =__=*
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]