Mạc Phàm phấn khích quay côn cùng lúc đối chọi với hơn mười mấy thanh phi kiếm. Tuy công kích của phi kiếm cực kỳ lợi hại, tốc độ cũng thuộc hàng cực nhanh nhưng đứng trước cây gậy đen của Mạc Phàm cũng chỉ là một đám lông vũ mềm mại, dễ bị đánh văn mà thôi.
Keng keng keng, ba đòn đánh từ hắc côn luyện từ Luân Hồi lực lượng đẩy lùi hoàn toàn mười thanh phi kiếm của bọn tu sĩ. Mạc Phàm sau đó vặn người, tốc độ khiến hắn hóa thành một luồn huyết quang bay thẳng vào một vị sư muội.
Ma Vương Thiên Tọa dùng hết lực của mình, thảng tấp chẻ một đòn tới sư muội trấn giữ mắt trận.
Vị sư muội ấy nhanh chóng kêu gọi phi kiếm của mình bay lại giúp đỡ, đồng thời cũng lấy ra một tấm bùa hộ mệnh để nó hóa thành hai màng bao bọc đỡ một đòn này của hắn. Mộ tiếng keng vang lên cùng hai tiếng rắc rắc, thanh phi kiếm cứng cáp và hộ thuẫn cường địa như thế mà bị một gậy ẩn chứa chân nguyên của Mạc Phàm đánh cho tan nát, thật không tưởng tượng.
Vị sư muội đứng trước Mạc Phàm thì ngã khuỵu xuống, trên khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo chả ra vài giọt nước mắt của tuyệt thế mỹ nhân.
“Ta không thù không oán với ngươi, xin đừng giết. Ngươi không giết ta, ta sẽ làm trâu làm ngựa cho ngươi mà. Đừng giết ta!”
Đối với những giọt nước mắt động lòng người này, Mạc Phàm chỉ đơn giản đáp lại một câu.
“Ngươi không muốn chết thì đã không tham gia vào trận chiến này rồi”
Một tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-thien/1068646/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.