Chương trước
Chương sau
Mộng Quân ngay lập tức chạy vội ra chỗ tu luyện. Đập vào mắt nàng là hơn ngàn chiếc chuyền đang từ ngoài khơi tiến vào bờ.
“Quân số của bọn chúng đông như này ư?”
Mộng Quân không thể tin vào mắt mình nữa. Với số lượng thuyền này thì quân số phải gắp ba bốn lần việc đối đầu với Mãnh Hồ Vương lần đó. Tình thế này phải nói là cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng lúc đó Nam bước tới, trên tay anh chính là một lá cờ nghi chữ Thành cực kỳ to lớn. Khuôn mặt thì lộ lên một vẻ cực kỳ tự tin, không hề có một sự lo lắng cuộc chiến trước mặt.
Anh thấy Mộng Quân thì chìa tay ra, bắt tay với nàng một cái nói.
“Chào mừng trở lại. Nàng đến kịp lúc đấy”
Nhìn lại, thì nơi Nam cùng nàng đang đứng chính là một tòa thành cực kỳ kiên cố, được xây từ đá tảng và xi măng, một loại vật liệu mà Mộng Quân chưa từng thấy bao giờ. Thấy một chuyện lạ như thế nàng liền hỏi Nam.
“Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao bức tường mà chàng nói lại có thể hoàn thành nhanh đến như thế?”
Nghe thế, khuôn mặt của Nam lại lộ lên vẻ đắc ý nói.
“Đây chính là thành quả nghiên cứu của ta cùng Thủy Tứ đấy. Tên đó không những đối với chuyện thủy chiến có hứng thú, mà với chuyện xi măng lại cũng rất hiểu biết. Thế là ta cùng hắn ngồi lại bàn bạc một tuần để tìm ra cách cải tiến thời gian và độ đông đặc của xi măng. Cuối cùng như nàng thấy đây, chỉ sau mấy tháng mà công trình của chúng ta có thể đạt đến trình độ như này”
Nghe Nam tự tin nói như thế, Mộng Quân cũng muốn thử xem rốt cuộc nó cứng đến mức nào. Lấy ra một viên Linh Thốn Đan bỏ vào miệng, Mộng Quân vận khí lại nắm đấm của mình.
“Rầm!”
Một tiếng va chạm vang lên. Nơi nấm đấm của nàng giáng thẳng vào chỉ bị nứt ra một lỗ nhỏ, còn lại thì không bị tổn thương gì nhiều. Nhưng tay của Mộng Quân lại bắt đầu tê lên rồi, một đấm hồi này đã dùng toàn bộ cường độ cơ thể Ngưng Linh tầng 7 sơ kỳ, cộng thêm cả cả nội công tu luyện mấy năm, thế mà chỉ gây ra một chút tổn thương lên cái bức tường này.
Mộng Quân thật sự là phục cái tài này của Nam rồi.
— QUẢNG CÁO —

Bất chợt một tấm vải bay qua, che ngay khoảng khắc hai người hôn nhau sau một khoảng thời gian dài không gặp nhau.
Mộng Quân cười một cái nói.
“Thiếp thưởng cho càng vì thành tích đáng mừng này đấy”
Nam thì bỗng dưng bị hôn như thế, không kịp phản ứng chỉ có thể đứng im trong giây lát nhìn Mộng Quân.

Trong Thức Hải, Mạc Phàm kêu lên.
“Huynh với ngài ấy không làm chuyện gì khác ngoài việc hôn hít à? Nắm tay, vuốt tóc, kề vai sao lại không có?”

Hai người cùng nhau bước đến thành đối mặt hơn trăm chiếc thuyền. Mọi người chuẩn bị giơ cung lên bắn thì đột nhiên Nam giơ tay lên ra hiệu dừng lại.
Anh lấy từ trong hệ thống ra một cây pháo chống tăng, M79. Sau đó thì nhắm thẳng vào chiếc thuyền to nhất, bự nhất, đi nhanh nhất mà bóp cò.
“Bùm”
Một tiếng nổ vang trời vang lên, một cái cột buồm to lớn như thế mà lại bị một pháo này của anh phá hủy. Uy lực của vũ khí thời hiện đại quá kinh ngươi mà.
Những tưởng đòn tấn công của toàn quân của Mộng Quân sẽ dừng lại sau một phát bắn đó. Nhưng! Bọn họ đã nhầm, cây súng chống tăng ấy mới chỉ là khởi đầu, màn sau mới thực sự là khủng khiếp. Thành Nam lấy ra từ trong kho đồ ra một cái điều khiển.
— QUẢNG CÁO —
Tiếp theo đó chỉ nghe đùng một tiếng, hơn chục chiến hạm của Lưu U Quốc liền hóa thành những chiếc tàu đắm, chìm thẳng xuống biến.
Chứng kiến một cảnh này không khỏi khiến Cách Châu kinh ngạc. Một cái nút bấm đơn giản như thế mà liền có thể kích nổ hơn chục chiến hạm của bọn hắn?!
Nhưng đây vẫn chưa phải là con bài mà Nam định lật ra với bọn chúng, ngư lôi 10 ngàn Kim Tinh một quả như thể cũng chỉ mới là món khai vị nhè nhẹ, chưa thể nào món chính được.
Cái món chính mới tiếp là sau đây.

Đột nhiên trên trời xuất dị tượng, bầu trời đang trong xanh, không một chút mây trắng nào lại bỗng chốc biij một đám may đên khịt bao phủ. Sau đó “Đùng” một tiếng, một hình ảnh một con rồng cao hơn trăm ngàn mét bay thẳng từ dưới biển lên mây đen đó.
Khi con rồng đó phóng lên như thế đã tạo nên một cơn sóng mạnh đến kinh dị, trực tiếp một đòn thổi bay hơn nửa bộ chiến hạm của Cách Châu dẫn đầu. Gã ta thấy vậy liền đánh liều cắn răng mà đánh tới đất liền, gã linh cảm được nếu cứ dây dưa ở biển mãi như thế thì người chết chính là bản thân mình.
Cũng may là vừa khích được cái tính nhát chết của tên chỉ huy đó nếu không thì toan cả lũ rồi.
Đột nhiên có một cơn gió thổi đến khiến cho những chiếc thuyền của Cách Châu ngay lập tức được tăng tốc. Chỉ trong một vài phút mà cả hạm đội của Cách Châu đã gần như tiếp cận được bờ rồi.
Vừa tiến đến gần bờ thì Cách Châu ngay lập tức hạ lệnh cho bắn pháo phá hủy tường thành. Nhưng thông qua mấy lần thử, tất thảy đều không gây ra được sát thương gì quá lớn gì cho bức tường cả. Sau hơn chục thì nó vẫn sừng sững như chưa hề có chuyện gì.
Trên thành thì Nam hạ lệnh đem máy bắn đá bản cải tiến sử dụng hỏa từ thạch, với giá 10 Kim Tinh 1 tạ. Anh cho quân lính để những tảng đá nóng rực đó lên đầu móc.
“Bụp bụp bụp…”
Vô số sợ dây được cắt ra. Những chiếc máy bắn đá, bắn thẳng những khối đá rực lửa về phía chiến hạm của Cách Châu. Chỉ bằng một vài thao tác mà đã khiến hơn ngàn quân của Cách Châu thiệt mạng rồi.
Nhưng chiến thuật lấy thịt đè người bao giờ cũng hiệu quả. Mặc dù tàn tạ như thế nhưng quân số của Cách Châu vẫn là vượt trội rất nhiều so với quân của Nam, vả lại đội quân mà anh phá hủy lúc nãy cũng chỉ là thường binh. Những kẻ được coi là thiện chiến nhất, tàn bạo nhất, mạnh mẽ nhất vẫn còn có thể an toàn mà bước lên bờ.
— QUẢNG CÁO —

Trong những kẻ sống sót được sau một màn gài bẫy này của Nam, có bốn ông lão trong chừng đã tám mươi cận kề. Thân thì mặc một bộ đạo bào màu xám xanh, tóc cùng râu thì vừa dài vừa trắng, khí thế thoát ra cực kỳ bất phàm.
Một người trong đó thưa với Cách Châu.
“Nếu quân số ta đã như thế thì ngài có cần chúng lão xuất thủ?”
Cách Châu ngước nhìn lại binh lính của mình trăm còn một như thế thì đành thở dài, gã ta chưa muốn lộ bài tẩy như thế. Nhưng mà Nam đã bức gã đến mức này rồi thì làm sao được nữa.
“Được rồi, tùy ý các vị”
Nghe hiệu lệnh của Cách Châu, tứ lão chạy nhanh về phía tường thành.
Rồi một cước, nhảy cao hơn trăm mét. Chỉ một tích tắc là đám lão già đó đã tiếp cận được tường thành.
Binh sĩ của Mộng Quân ngay lập tức quay ra, giương thẳng mũi tên vào bọn chúng. Toan bắn.
Nhưng sau đó chỉ nghe phụt một tiếng. Một cảnh tượng toàn là thứ hỗ hợp của máu, và nội tạng cấu thành. Hàng chục người lính cứ như thế mà bị bốn ông lão này, 12 kích trực tiếp giết chết.
Sau khi hạ xong đám lính quèn thì mấy lão già đó lấy ra một cây linh chi to bằng tấm thớt, rồi mỗi người một miếng, chia nhau bẻ ăn. Ăn linh chi xong, thì sức lực của bốn ông lão đó ngay lập tức tăng tiếng vượt bậc, linh khí từ người bọn chúng nhè nhẹ bốc lên.
Chứng kiến cảnh này không khỏi khiến Mạc Phàm chấn kinh. Mấy tên này sao ở phàm giới mà có thể đạt được tu vi Luyện Linh tầng 1 trung kỳ rồi?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.