Chương trước
Chương sau
Lữ Mộng Quân lấy từ trên hông của mình ra một thanh kiếm ngắn dài tầm 70cm, trên phần lưỡi được khắc những dường chi chít gì đó cực kỳ khó hiểu. Nàng ta vận hết sức lực của mình mà rót sinh lực vào thanh kiếm đó, các khắc bắt đầu sáng lên rồi bùng lên một ngọn lửa bao phủ thanh kiếm. Đây chính là một thanh linh kiếm 10 đời của nhà họ Lữ!
Nàng hạ người xuống rồi, xẹt một tiếng, phóng thẳng về phía con hắc hổ mà chém tới. Nhưng căng bản là hắc hổ quá mạnh, nàng cầm thanh linh kiếm này cùng lắm là cầm hòa được với nó mà thôi. Nhưng như thế cũng đủ rồi, lôi kiếp đã giáng xuống, chứng tỏ Mạc Phàm sắp thành công rồi, nàng nhất định không phải để hắn ta chết được.
Nữ tướng cầm kiếm xông pha, hung thú lộ răng cuồng cắn tới. Hai người quyết chiến với nhau một trận sinh tử!

Không biết đã bao lâu, nhưng mà khi Mạc Phàm nhận thức được. Thì âm dương trong người hắn đã đạt đến cảnh giới hoàn toàn khác, âm dương không hòa cũng không hợp không triệt tiêu. Có thể tùy ý chuyển đổi từ âm sang dương, từ dương sang âm, cũng có thể giữ ở trạng thái hòa hợp hoặc là phân tách để tối ưu.
Hắn ta đứng dậy, cảm thấy kinh ngạc không thôi. Lữ Mộng Quân như vậy mà sắp bị một con mèo ăn ư? Không được, Mạc Phàm nhất định phải bảo vệ chân ái này cho vị huynh đệ ngố tàu của mình. Hắn chĩa tay về phía con mèo đó rồi vung một cái, Linh Âm Kiếm Chỉ xẻ đôi con mèo cách đó hơn 500 mét.
Sau đó sử dụng Ảnh Vân Bộ kết hợp với nội lực thuần dương của Chân Tỉnh Âm Dương mà phóng tới, trên đường đi để lại hơn trăm tàn ảnh, mỗi tàn ảnh đầu cực kỳ chân thực. Hắn ta đỡ Lữ Mộng Quân dậy, bây giờ nàng ta đã hoàn toàn hôn mê rồi, không thể nghe Mạc Phàm gọi được nữa.
Thế là hắn ta lục lọi người nàng một chút rồi tìm được viên Dưỡng Thương Đan cuối cùng, đến đây hắn đột nảy ra một ý tưởng. Nếu lúc trước có thể dùng linh lực hoặc Luân hồi lực để luyện chế phẩm chất đan dược, thì liệu có thể dùng nội lực mà luyện chế?
Nghĩ là làm, Mạc Phàm chuyển hóa nội công trong cơ thể thành chí âm nội công. Rồi hắn chắc lọc ra những gì tinh túy nhất của chí âm, truyền vào viên đan. Viên đan như một miếng bọt biển, nó hút hết toàn bộ nội công của Mạc Phàm mà không chừa lại một chút nào cả.
Sau đấy một cái mùi đan dược nồng đậm bốc lên khắp rừng, làm cho muôn thú điên đảo, chim chóc thì quyết tìm bằng được nơi phát ra loại mùi hương quyến rũ này. Mạc Phàm thấy chuyện không ổn liền thi triển ra thức thứ nhất của Thất Thập Bát Quái Quyền, Bạch Long Hóa Kỹ Quyền!
Hắn chuyển đổi thể âm thành thể dương, rồi hướng lên trên tung ra một quyền. Kình lực của quyền này phá thẳng 4 tầng khí, nội lực tạo thành một con rồng trắng bay lên trời. Chim muôn thấy vậy liền vội vã rời đi. Thực lực của nội công Ngưng Linh tầng 8 đỉnh phong khiến cho Mạc Phàm trở thành chí tôn trong phàm giới, không có tên tán tu nào có thể cùng hắn so quá 4 trận. Nhưng đây cũng trở thành giới hạn mà Mạc Phàm đạt được khi tu luyện nội lực, không thể nào gia tăng lực chiến hay nội công thêm được nữa.
Mạc Phàm cũng chính vì điểm này mà ngày đêm mong cầu Bất Hoại Ma Thân. Hắn mong cầu cái công pháp hàng phệ giai có thể khiến hắn có thể cùng mấy tên tu sĩ, mấy tên chân tiên đối đầu một phen, để chứng minh một kẻ vô linh căn như hắn cũng có thể đảo lộn tam giới.
Tạm gác lại bình cảnh của Mạc Phàm. Hắn ta khi đuổi xong đám thú rừng thì nhìn lại viên Dưỡng Thương Đan được luyện qua thuần âm chi lực của mình, mà nảy ra một cái ý tưởng khiến cho cặp đôi Mộng Quân, Thành Nam này tiến tới giai đoạn tiếp theo.
Gạo thì phải cần bấm nút thì mới thành cơm, nếu cứ để chế độ ấm như này thì đến bao giờ gạo mới thể ăn được.
Hắn dùng chỉ pháp của mình để ổn định lại thương thế cho Lữ Mộng Quân. Rồi tiến vào trong Thức Hải

Trong thức Hải bây giờ toàn là giấy, chỗ nào cũng đều có ghi chú của Nam về cách luyện đan dược. Chỉ mới trong thời gian hơn nửa ngày như thế mà liền có thể viết ra một đống như thế, quả thực là nhân tài khó tìm.
Nam thấy Mạc Phàm thì định chào hỏi vài câu. Nhưng chưa kịp nói gì thì anh đã bị hắn xách cổ quăng đi điều khiển cơ thể rồi.

Nam vừa tỉnh dậy thì đã thấy Mộng Quân be phét máu nằm trên tay, bên cạnh là xác của một hắc hổ. Vừa nhìn thì anh đã biết có chuyện không hay rồi.
“Này đệ! Mộng Quân làm sao thế? Sao nàng ấy lại tàn tạ thế này, đến cả bộ giáp của huynh cho cũng vỡ tan. Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Mạc Phàm thấy Nam phản ứng như vậy liền rất vui sướng, cái phản ứng này chứng tỏ giai đoạn thứ hai của hắn có thể thực hiện! Mạc Phàm nhẹ nhàng nói.
“Trong lúc đệ tu luyện công pháp mới thì tướng quân làm hộ pháp cho đệ. Ngay trong lúc làm hộ pháp liền bị con hắc hổ đó tấn công, đương nhiên với trình độ tướng quân hiện tại thì không thể nào đánh lại rồi. Nhưng vì thanh linh kiếm đó mới có thể cầm cự được đến thời điểm hiện tại”
Vừa nói xong thì sắc mặt của Nam tái mét lại. Anh không ngờ cái thương thế của Mộng Quân lại nặng như vậy, nhất thời Nam lâm vào trạng thái uất hận không thể nghĩ nhiều được. Thế là Mạc Phàm phải liền giải vây.
“Viên đan trên tay huynh đã được đệ luyện chế thành bán Ngũ Phẩm rồi. Mấy miếng thịt bị mất có thể hoàn toàn hồi phục lại được”
Mạc Phàm vừa nói xong thì Nam đã định nhét viên đan đó vào miệng của Mộng Quân rồi. Nhưng hắn liền ngay lập tức ngăn lại.
“Không được, Lữ tướng quân đang hôn mê không thể tùy tiện nhét đan vào miệng như thế được”
“Thế giờ phải làm sao?” Nam nhìn Mạc Phàm trong Thức hải với ánh mắt mong cầu.
Mạc Phàm thấy như vậy liền đắc ý nói.
“Móm cho tướng quân viên đan ấy, đấy là cách duy nhất”
Vừa mới nghe Mạc Phàm nói xong thì Nam không suy nghĩ nhiều, mà ngay lập tức bỏ viên đan vào miệng rồi cắn nát nó ra thành từng mảnh nhó. Một luồn âm khí và dược liệu dễ chịu bay khắp trong miệng Nam, khiến cho anh khoang khoái không thôi.
Ngay lập tức Nam móm cho Mộng Quân, cái nguồn dược liệu ấy cũng được anh truyền hết hết qua cho nàng ta. Từng lớp thịt của Mộng Quân bắt đầu được tái hiện lại, sau đó là làn da trắng nõn nà. Sau một lúc giữ tư thế hôn thì Mộng Quân tỉnh dậy.
Thấy Nam đang hôn mình đắm đuối, thì nàng một quyền đấm tới, khiến anh bay thẳng vào cái góc cây gần đó. Mộng Quân đứng dậy, một tay ôm người, một tay nắm chặt thành hình nấm đấm. Nàng uất ức nói.
“Đàn ông các ngươi đều cùng một lũ dâm ô, không có ai tốt cả”
Nói rồi nàng lau nước mắt rồi phóng thẳng về phía tên dâm tặc này, tung một cước khiến tên dâm tặc cày một đường trên mặt đất. Nếu không nhờ lần tu bổ cơ thể lần trước của Mạc Phàm, chắc giờ Nam phải bán muối thêm một lần nữa rồi.
Không để Nam kịp phản ứng, nàng ta bước lại tán liên tiếp vào mặt anh. Khiến cho khuôn mặt tuấn tú phồng rộp lên nghiêm trọng, đồng thời cũng gây cho Nam đau đớn khôn cùng.
Còn anh thì một mực không hiểu sao Mộng Quân lại tức giận đến như vậy, rõ ràng là mình đã cứu nàng ta, vả lại mối quan hệ và điểm tín nhiệm trong mắt của Mộng Quân rất tốt, không thể nào xảy ra một tràn như thế được.
Kẻ duy nhất biết rõ nguyên do này là Mạc Phàm. Năm xưa, khi hắn còn phục vụ cho quân đội cũ của Lữ Mộng Quân thì đã biết được một trong những lời thề quan trọng của vị tướng quân này. Đó chính là nam nhân nào hôn được nàng thì nàng sẽ lấy làm phu quân, nghe thì có vẻ trẻ con nhưng đây là một trong những ngạo khí của Lữ Mộng Quân, vì nàng ta tự tin rằng trên đời không có tên đàn ông nào đủ mạnh mẽ để có thể đánh bại mình, cướp lấy nụ hôn. Nên từ đó Lữ Mộng Quân tuyệt đối trung thành với lời thề này.
Lòng kiêu ngạo giờ đây bị một tên nam nhân nhu nhược cướp lấy, không giận thì làm sao được.
Vả như thế Nam cuối cùng cũng ngộ ra điểm khác thường của hành động Mạc Phàm lúc nãy, rõ ràng chỉ cần giã nhuyễn viên đan ra là có thể đút cho Mộng Quân được rồi, sao lại phải làm một cái quá trình móm như vậy. Rõ ràng đây là kế hoạch của hắn mà.
Đầu nhảy số, tay nhanh hơn đầu. Nam dứt khoát đứng dậy ôm Lữ Mộng Quân vào lòng, rồi nhẹ nhàng nói.
“Nếu ta có làm gì mạo phạm với nàng thì mong nàng bỏ qua. Ở tình huống ngàn cân treo sợi tóc đó, ta chỉ nghĩ được cách đó”
Lữ Mộng Quân liền đẩy Nam ra, rồi cho anh một bạt tay nói.
“Ngươi có biết, ngươi làm gì ta không hả ? Ngươi làm chính là hủy hoại cuộc đời ta. Ngươi còn dám nói thế?”
Vừa nói xong thì Nam ôm lấy eo của Mộng Quân rồi khóa môi nàng ta bằng một nụ hôn. Nếu không lùi được thì ta tiến, tiến chính là đường lùi, đừng lùi chỉ có thể là đường tiến. Hôn xong thì anh ôm chặt Mộng Quân vào lòng rồi nói.
“Vậy thì để Thành nam này chịu trách nhiệm. Đối mặt với chuyện ta đã làm, thì tuyệt đối không trốn tránh”
Cái câu nói này đã đánh động tới tâm can của Lữ Mộng Quân, khiến nàng ta nguôi ngoai đi phần nào. Lữ Mộng Quân không đánh anh nữa, mà cứ như thế để anh ôm vào lòng, loại tình cảm này nàng ta chưa bao giờ trải qua trước đó. Đây có thể nói chính là cảm giác rung động kịch liệt.
“Ngươi…nói thật chứ?”
“Dưới là địa, trên là thiên. Thành Nam này dám thề là sẽ khiến nàng hạnh phúc” Mới vừa dứt lời thì Lữ Mộng Quân đã ôm chặt anh vào lòng, ra lệnh cho Nam đừng thề nữa.

Phản Phản cùng Mạc Phàm bị ném cơm chó đầy mặt. Nhưng bọn không ghen cũng không ghét, họ giống như hai vị phụ huynh, một lòng chúc phúc đôi trẻ uyên ương này.

Mộng Quân lấy đôi tay trắng hồng của mình mà đặt lên mặt Nam rồi nói
“Xin lỗi vì đã đánh chàng như thế. Thiếp cũng quá mạnh tay rồi”
Nam liền lắc đầu, nhẹ nhàng đáp lại.
“Không sao, vết thương này cũng chỉ là ngoài da thôi. Đệ đệ ta đã luyện ra một thân cường tráng rồi, mấy vết thương này có là gì”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.