Chương trước
Chương sau
Trong Thức Hải thì linh hồn của Nam mạnh ngang ngửa vứi linh hồn Mạc Phàm, hai người ăn nhau ở khả năng tưởng tượng của mình mà thôi.
Nam thầm tự nhủ mình là một luồn hòa quang, anh liền biến mình thành một cái hào quang bay đi mất. Nhưng Mạc Phàm đâu phải dạng vừa, hắn đã tính toán xong nơi Nam sẽ tới sau 10 giây nữa. Thế là phản diện tốc biến lại chỗ đó chặn đầu tác giả.
Do bay quá nhanh, Nam không kịp phanh lại để đổi hướng tránh Mạc Phàm. Kết quả là ăn ngay một quả đấm của hắn vào mặt vì cái tội tiêu tiền quá độ.
Đấm xong, Mạc Phàm nói với Nam đang say xẩm trên mặt đất.
“Ngươi còn chưa biết tội mà đã chạy trốn rồi. Vô liêm sỉ đến cỡ nào thế ?”
Nam trồi dậy nói.
“Đương nhiên phải chạy rồi, có ăn trộm xong bị gia chủ phát hiện mà không chạy thì chỉ có mấy tên ngáo”
“Thôi, coi như 30 Kim Tinh đó để ta mua lại cái quyển sách rách của ngươi. Dù sao đây cũng là bước đầu tiên để ta chuẩn bị tu luyện Bất Hoại Ma Thân, đổi lại…..”
“Đổi lại gì ?”
“.….Ta muốn ngươi làm đầu bếp cho nhà ta ! Quan sát từ tầm nhìn của ngươi, ta thấy được khả năng nấu nướng của ngươi cũng thuộc hàng thượng phẩm, Diệp Hồng cũng thầm công nhận ngươi là một phần của ta rồi”
Nam ho vài cái giơ tay lên hỏi.
“Thế cho ta hỏi, tại sao ngươi lại kêu ta làm đầu bếp ? Chẳng phải lúc trước Diệp Hồng làm cũng được sao ?”
Mạc Phàm trậm mặc một phút rồi ngẩn đầu lên trời nói.

“Trong quá khứ ta đã làm tổn thương nó quá nhiều. Lần này chỉ đơn giản là Mạc Phàm này muốn bù lại cho nó mà thôi. Ta thấy ngươi có thể làm cho nó vui vẻ trong mỗi bữa ăn nên mới nhờ ngươi như vậy, ngươi có muốn giúp ta không ?”
Mạc Phàm chìa tay ra, thể hiện thiện ý. Nam cũng đáp lại hắn bằng một cái bắt tay nữa.
“Nàng đã gọi Thành Nam ta một tiếng ca ca rồi, chẳng lẽ lại không giúp nàng được !”
“Được” Hai ngươi bắt tay nhau, lại thêm một thỏa thuận nữa lập nên.
Mạc Phàm định lấy lại quyền điều khiển thân thể để bắt đầu ngày đi làm đầu tiên khi trùng sinh thì Nam đột nhiên ngăn hắn lại, anh hỏi.
“Bộ ngươi không thắc mắc là tại sao ta lại không mua công pháp Bất Hoại Ma Thân sao ?”
”Đương nhiên là không rồi. Đầu tiên là hạn chế của hệ thống ngươi, không thể mua được mấy công pháp từ cao giai trở lên. Cái này lúc đầu ta rút ra được khi quan sát tốc độ tu luyện của Uy Thành, hắn có vô số công pháp cao giai nhưng công pháp trên cao giai thì cũng không có mấy cái, ngươi cũng từng nói hệ thống của ngươi gần giống với hắn, nên hạn chế này đương nhiên áp dụng. Còn cái thứ hai là một cái tiểu giai công pháp đã là 30 Kim Tinh rồi, phệ giai công pháp thì bao nhiêu ? Tiền chúng ta hiện giờ đủ mua nó sao ?”
Nam không ngờ cái tên não cơ này lại quan sát anh tinh tế đến như thế như vậy. Chỉ với hai chuyện là Uy Thành có hệ thống và hệ thống của Nam gần giống với hệ thống của Uy Thành thì Mạc Phàm liền có thể suy ra hạn chế của hệ thống rồi, quá bá đạo.

Mạc Phàm lấy lại quyền điều khiển cơ thể, hắn mang một cái rìu cùng một cái giỏ để đựng củi để chuẩn bị đi vào rừng. Lúc xuất phát thì Diệp Hồng đi ra đưa cho hắn một nắm cơm, nàng ta dặn hắn là khi đối nhớ ăn, tuyệt đối không được bỏ bữa.
Mạc Phàm thấy muội muội của mình như thế thì mỉm cười hạnh phúc, đây có thể là một trong những khoảng thời gian hạnh phúc hiếm hoi của một Ma Vương Thiên Tọa. Hắn không cần mỹ nữ, hắn không cần tiền tài, thứ hắn muốn chỉ đơn giản là sự hạnh phúc của cái gia đình nhỏ của bản thân mà thôi. Vì cái thứ hạnh phúc nhỏ nhoi ấy mà cái tên Diệp Mạc Phàm sẵn sàng vác xác đi đối đầu với đấng chí tôn, Thiên Đạo.
Mạc Phàm tiến vào rừng, cái màn sương bao quanh cái rừng này thực sự dễ khiến người ta dễ lạc đường. Nhưng Diệp Mạc Phàm hắn đã ở đây lâu tới mức nhắm mắt cũng có thể dễ dàng rời khỏi cánh rừng này rồi, dăm ba màn sương chả thắm gì đâu.
Đi được vài bước thì hắn gặp một cái cây khá to. Mạc Phàm quyết đây sẽ là nạn nhân của mình ngày hôm nay.

Hắn nắm chặt cây rùi vận lực, rồi chặt thẳng vào cái thân cây cứng rắn.
“Rầm”
Một vết lõm hằng sâu vào bên thân cây, Mạc Phàm tiếp tục chặt tiếp ba nhát nữa.
“RẦM RẦM RẦM….RẮC”
Bốn nhát rìu Diệp Mạc Phàm đốn hạ hoàn toàn một cái cây cao 20m. Một cái thể lực đáng sợ, như mà Mạc Phàm vẫn chưa hài lòng với cái thể lực mà cơ thể 18 tuổi mang lại, con đường hắn đi là con đường tu luyện nội lực, là con đường tu luyện thân thể nên như thế này chưa đủ.
Mạc Phàm lấy ra cuốn sách Đại Cừu đấu kỹ của Nam ra, đây chính là bản thực tế của nó. Hệ thống Phản Thiên có điều rất đặc biệt là có thể dùng nó để chuyển đồ vật từ thực thể sang trạng thái linh hồn, nhưng chỉ có Nam là duy nhất sử dụng được hệ thống nên a trước khi để Mạc Phàm đi thì Nam phải hiện lên móc quyển sách của mình ra đặt trên bàn, mới có thể cho hắn quyển Đại Cừu này được chứ không thể trực tiếp đưa trong Thức Hải được.
Đạt chỉ tiêu trong ngày xong thì Mạc Phàm bắt đầu tu luyện cái đẫu kỹ Đại Cừu này. Đấu kỹ Đại Cừu lấy tốc độ làm chủ yếu, lấy tốc độ gây nên sức sát thương khó có bộ võ công nào bì được. Đại Cừu chia làm ba chiêu chính, đó là Đại Cừu Quyền, Đại Cừu Cước và Đại Cừu Bộ Pháp.
Đại Cừu Quyền và Đại Cừu Cức khá ổn không cần bổ sung khiếm quyết gì nhiều ở thời điểm hiện tại, chỉ là cái Đại Cừu Bộ Pháp quá đỗi phế vật, không dùng được, nói thẳng ra là Đại Cừu Bộ Pháp chẳng liên quan đến Đại Cừu đấu kỹ. Trọng điểm của Đại Cừu đấu kỹ đó chính là trong một khắc làm cho gia tốc tăng đến cực hạn, đánh ra một chiêu vào đối phương. Còn Đại Cừu Bộ Pháp tính duy trì không đột phá, thành ra khi kết hợp thì rất dở, không dùng còn hơn.
Thấu hiểu quyết pháp, Mạc Phàm liền đánh ra một Đại Cừu Quyền làm rung chuyển cả một cái cây to lớn, nhưng lực đạo không đủ, không thể gây nên tổn thương lên cái cây được. Mà cái yêu cầu luyện Đại Cừu đến đại thành cũng rất kỳ quái, đó chính là thân thể phải trâu bò chịu được phản lực của quyền hay cước đánh ra, chỉ có tôi luyện thân thể mới có thể luyện Đại Cừu đấu kỹ đến đại thành.
Thế là sau khi sàn lọc lại chiêu thức xong thì Mạc Phàm bắt đầu luyện tập thể lực. Hắn dùng dây buộc 4 tảng đá nhỏ vào tay chân của mình, mỗi cục nặng 20 kg rồi bắt đầu tập chạy. Một hơi, Diệp Mạc Phàm chạy tới tận 10 km không ngừng nghỉ trong vòng nửa tiếng đồ hồ, đấy là tốc độ bị giới hạn của hắn, quả thực quá kinh khủng cho một phàm nhân.
Chạy xuôi xong thì chạy ngược, hắn chạy từ trưa trời đến chiều tà. Tổng cộng 15 vòng tất cả, mỗi vòng đường kính 20km. Tập xong thì Mạc Phàm gỡ từng tẳng đá nặng trịch trên người xuống, cái tốc độ phá hoại của Ma Vương cũng quá kinh khủng, các tảng đá như vậy mà hắn thay tổng cộng 20 cục cho một ngày hôm nay, mỗi cục sau khi thay thì chỉ còn bốn phần mỗi phần 5kg.
Mạc Phàm kết thúc việc ngày hôm nay bằng cách chặt cái cây đại thụ thành những cây củi vừa đủ.
Ánh trăng đã lên trên đầu, Mạc Phàm bước về nhà họ Diệp trong đầu tràn ngập một thứ chiến khí kinh khủng, hắn nhất định phải trở nên cường đại. Cường đại tới mức không một thế lực nào có thể đụng tới Diệp Hồng hay Tiểu Ly Ly.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.