Nửa ngày sau, đột nhiên từ phía xa có một đạo trường hồng hướng về phía Trần Dương bay nhanh mà đến.
Đạo trường hồng này chính là Phàn Dương chân nhân chân chân đạp linh quang phiêu nhiên bay nhanh tới.
- Trần Dương? Sao ngươi lại ở đây?
Phàn Dương sau khi nhìn thấy Trần Dương đứng một mình nói đó thì liền mở miệng hỏi. Linh quang dưới chân bỗng nhiên vỡ tan, biến thành nhiều điểm linh quang nhỏ xíu rồi tiêu tán tại chỗ, thân ảnh của y cũng đáp xuống mặt đất cách Trần Dương chừng trăm trượng.
Trần Dương trong lòng thầm mắng ‘lão hồ ly’ thế nhưng gương mặt mỉm cười, bình tĩnh nói:
- Tại hạ vừa lúc đến đây, nhìn thấy người của Phán Thần Thương Hội bị người khác ám hại cho nên mới vừa dịp trợ giúp, đáng tiếc chậm một bước.
- Thì ra là như vậy, ta cũng vừa vì chuyện này mà đến. Đa tạ Trần tiểu hữu tương trợ!
Phàn Dương mỉm cười, khách khí chắp tay nói, nhưng gương mặt thì không có chút khách khí nào, thậm chí còn lộ ra vẻ đắc ý.
Tuy nhiên, Trần Dương nghe xong lời này thì nhíu mài, bởi vì lời nói của Phàn Dương đã đem vị trí của hai người đảo lộn chủ khách, cứ như hiện giờ Phàn Dương mới là chủ nhân của Phán Thần Thương Hội, còn Trần Dương là khách qua đường nhìn thấy bất bình ra tay trợ giúp vậy.
Bất quá, Trần Dương vẫn lãnh đạm đáp:
- Phàn đạo hữu không cần khách sáo, Phán Thần Thương Hội chính là tâm huyết của ta, ta tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-than-he-thong/2335264/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.