Theo tiếng hoan hô, những đệ tử thua cuộc thì mặt mài méo xệch bỏ đi. Còn đám thắng cược thì chạy đến chỗ thanh niên họ Phùng nhận tiền cược.
Trần Dương cũng không nói gì, chỉ im lặng đứng đó.
Một lát sau, thanh niên họ Phùng liền chạy đến dáng vẻ khó xử nhìn Trần Dương nói:
- Trường sư huynh, đây là linh thạch của huynh!
Trần Dương gật đầu, đem túi trữ vật cầm tới tay, thần thức đảo qua lập tức nhíu mài.
- Ngươi tên gì?
- Phùng Hào!
Mặc dù Phùng Hào không biết Trần Dương có ý gì, nhưng cũng trả lời rất nhanh.
Bất quá Trần Dương lại hỏi:
- Phùng Hào, tại sao chỉ có ba mươi vạn linh thạch?
- Trường huynh, Đoàn sư huynh thần thông bất phàm, tỉ lệ thắng cược của huynh ấy là hai ăn một, cho nên huynh đặt hai mươi vạn Hạ phẩm linh thạch thì chỉ thắng được mười vạn mà thôi!
- Ồ vậy sao? Vậy sao ta thấy các vị sư huynh đệ bên kia đều nhận đủ vậy?
- Cái này... Chuyện này...
Phùng Hào có chút ngắc ngứ, lời ra đến miệng nhưng không có cách nào giải thích, miễn cưỡng nói:
- Đó là do bọn họ đặt cược ít!
Lời vừa nói ra, Phùng Hào liền biết bản thân lỡ lời, vội vàng định chữa lại, nhưng Trần Dương đã cười lạnh nói:
- Đặt cược ít hay đặt cược nhiều thì liên quan gì đến ta? Ta chỉ biết, dám chơi dám chịu. Chẳng lẽ thua không nổi hay sao?
- Ai nói chúng ta thua không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-than-he-thong/2335154/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.