Trần Dương sớm chìm đắm vào bế quan, cứ cách mỗi tháng lại ra ngoài một lần đến gặp gã nha sai kia nói vài câu, lại cho hắn một ít đồ tốt thì rời đi. Ban đầu Trần Dương còn siêng đến mỗi tháng một lần, nhưng sau đó vì chìm đắm trong nghiên cứu học tập cấm chế thì có đôi khi đến hai ba tháng Trần Dương mới đến một lần.
Thời gian cứ như vậy trôi qua.
Bên trong Phán Thần Hệ Thống, Trần Dương đã trải qua thời gian bế quan gần mười năm.
Mười năm liên tục học tập cấm chế, Trần Dương hai mắt vằn lên tơ máu, ngón tay thỉnh thoảng hướng về phía trước vun vẩy một động tác kỳ lạ.
Nếu quan sát thật kỹ có thể thấy từ mười đầu ngón tay của Trần Dương nhanh chóng bắn ra vô số sợi tơ nhỏ màu vàng bay về giữa không trung rồi kết nối với nhau tạo thành một ấn ký kỳ lạ.
Bất quá, theo những sợi tơ ngày càng dày đặc, ngón tay của Trần Dương dường như mất khống chế, ánh mắt hắn cũng đỏ rần nổi lên tơ máu, cuối cùng ‘phanh’ một tiếng, toàn bộ ấn ký tan vỡ biến mất.
‘Đáng tiếc, thần thức đúng là quá kém. Những cấm chế cơ bản có thể làm được nhưng chỉ cần tổ hợp hai loại cấm chế vào một chỗ thì liền không chịu nổi. Xem ra cũng đã đến lúc tu luyện thần thức rồi.’
Trần Dương âm thầm suy tính.
Qua một hồi lâu, Trần Dương ngẩng đầu truyền ý niệm:
- Khí Linh, phiền ngươi mang cho ta công pháp tu luyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-than-he-thong/2335077/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.