Trời đã về đêm, mấy ánh đèn hai bên bờ sông hắt xuống mặt sông sóng sánh nước, bị những bóng liễu rũ hai bên bờ chen ngang, khiến cho mặt sông lúc này tựa như một bầu trời nhiều ánh sao lấp lánh.
Mà giữa bầu trời sao lấp lánh đó là những con thuyền có lớn có nhỏ, mái chèo khua động mặt nước, chậm chạp nhẹ nhàng lướt đi trên mặt nước.
Lúc này, từ phía xa xa có một con thuyền nhìn bên ngoài trông bình thường, thế nhưng đầu và mũi thuyền đều có ngồi hai nam tử ánh mắt như điện, thái dương nhô cao, thần quang nội liễm, hiển nhiên là cao thủ bảo vệ. Mà người bên trong thuyền chắc chắn có thân phận cực cao.
Trần Dương theo thói quen đem trà trong miệng nhấp một ngụm, chờ đợi chiếc thuyền tiến đến.
Bao giờ cũng vậy, chiếc thuyền này khi đến chân cầu này mới bắt đầu vang lên tiếng đàn.
‘Ting...’
Một tiếng đàn vang lên. Đây là một khúc nhạc mang âm sắc chậm rãi và hơi u buồn, Trần Dương vừa nghe vừa khẽ híp mắt lại.
Trần Dương đã từ lâu không có thói quen sử ra bất cứ linh lực hay thần thức gì quan sát chung quanh, Pháp nhãn cũng được hắn thu lại. Trần Dương muốn nhân cơ hội ba năm này mà tiến hành một lần thanh lọc bản thân, đồng thời chậm rãi tích luỹ linh lực để trùng kích Kết Đan Trung Kỳ.
Tiếng đàn chậm rãi đi xa, Trần Dương thính lực rất cao, chờ cho tiếng đàn kia đi thật xa thì mới cười một tiếng, chậm rãi thu dọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-than-he-thong/2335067/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.