Trần Dương và Hồng Hưng sau khi bái tế xong thì liền trở về.
Nhìn ra hôm nay cả hai người đều vui vẻ, cho nên trong bữa tiệc, Hồng Hưng hứng chí bừng bừng lấy ra một loại rượu quý giá lâu năm ra uống, hai người cùng chén chú chén anh đến tận đêm khuya mới say ngất ngưỡng trở về chỗ ở.
Mà Trần Dương hiện giờ thân phận khác xưa, dĩ nhiên đãi ngộ cũng khác, được đưa đến một căn nhà gỗ có chút khang trang hơn chỗ ở cũ, bất quá đồ đạc cũng tương đối đơn sơ mộc mạc.
Một đêm này, Trần Dương ngủ thật say, bên mũi còn có mùi hương nhàn nhạt.
Sáng hôm sau, mới vừa sáng sớm đã có tiếng chó sủa làm cho Trần Dương choàng tỉnh giấc.
Giương mắt nhìn ra bên ngoài, Trần Dương liền phát hiện một người một chó sớm đã đợi sẵn. Chính là Tiểu Tuyết và tiểu Hoàng.
Trên tay Tiểu Tuyết còn có bưng một chén súp nóng hổi.
- Nhị thúc, ngài tỉnh chưa? Ở ngoài này lạnh quá!
Tiểu Tuyết cảm nhận có ánh mắt đang quan sát thì giả vờ kêu lên.
Trần Dương thở dài, nói:
- Lạnh cái gì? Mới sáng sớm đã đến tìm ta, điệt nhi có gì cần nói hay sao?
Tiểu Tuyết nghe Trần Dương mới đây đã dùng giọng bề trên nói chuyện với mình thì trong lòng uỷ khuất, bất quá nàng cũng cố nén buồn bực mà nói:
- Nhị thúc, mẹ cháu sai cháu mang canh giải rượu đến cho ngài!
Trần Dương nghe vậy thì lấy tay xoa xoa trán, cũng không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-than-he-thong/2335044/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.