Mà ngay khi Vương Giao hét lên, Hoa Vân đối diện cũng dường như bị thức tỉnh, không nhịn được khó chịu nhìn sang Vương Giao.
Vương Giao lúc này thất thố, ho khan một tiếng, nhãn châu xoay chuyển nhìn Trần Dương như muốn hỏi.
Trần Dương mỉm cười một cái, nhẹ nhàng nói:
- Không ngờ Vương huynh cũng là người biết hàng!
Vương Giao nghe vậy thì ánh mắt co rụt, nhìn chum đá đang có một cái lá hết sức bình thường đang trôi nổi mà sáng ngời.
Trần Dương cũng cười cười, nói tiếp:
- Một lá này đủ pha thêm chín lần nữa. Chỉ cần nước sạch tinh khiết là được. Luân Hồi Diệp vốn không cần hoa mỹ, phản phác quy chân mới là cách thưởng thức tốt nhất. Nếu như Vương huynh đã thích như vậy thì cứ cầm lấy.
Nói rồi, tay Trần Dương lại đảo một cái xuất ra một lá khác đưa đến trước mặt Hoa Vân nói:
- Chỗ ta còn một lá nữa, hôm nay mượn hoa hiến phật tặng cho đạo hữu. Tin rằng có lá trà này, Hồn Độc của đạo hữu sẽ sớm ngày bình phục.
Hoa Vân thấy vậy thì vội vàng lấy ra một cái hộp cất kỹ lá trà rồi mới thi lễ với Trần Dương nói:
- Đa tạ Trần đại sư tặng bảo!
Trần Dương khoát tay không cho là gì.
Thế nhưng Vương Giao và Hoa Vân lúc này đều có lời khó nói.
Trong lòng Hoa Vân lúc trước còn muốn đem một chút bảo vật ra để mượn sức Trần Dương này giúp đỡ một lần, nhưng hiện giờ thấy ngay cả Luân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-than-he-thong/2335023/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.