Lúc này, Viên Tử Nguyệt cũng đã thu hồi tâm tư, chú mục nhìn xuống rồi đem quả cầu ánh sáng trong tay nhấn xuống.
‘Oanh long~~~’
Quả cầu ánh sáng vừa va chạm xuống, lập tức đủ loại hào quang tung toé khắp nơi, trong chớp mắt phát ra tiếng ‘sưu sưu’.
Trần Dương thấy cảnh này thì lá phù trong tay cũng không do dự điểm xuống phía dưới.
Tiểu phù nhỏ nhoi vừa bay xuống phía dưới lập tức như cá gặp nước, dung nhập vào bên trong đáy biển không thấy bóng dáng.
Thế nhưng...
‘Bùm~~~’
Một âm thanh cấp tốc mang theo sức công phá mãnh liệt từ bên trong vang lên.
Mà đúng lúc này Viên Tử Nguyệt cũng đưa tay nhấn xuống một cái, quả cầu sáng cũng kịch liệt rung động rồi ‘oanh’ một tiếng nổ mạnh.
Nhất thời vụ nổ tạo thành phù văn tán loạn.
Hai vụ nổ một trong một ngoài tựa như nội ứng ngoại hợp, vậy mà nghạnh sanh sanh đánh ra giữa bãi loạn thạch một thông đạo hình tròn to cỡ hơn hai trượng, chung quanh thông đạo giống như có vết cháy xém, còn bên trong thì một mảnh tối đen nhìn không thấy bất cứ thứ gì.
Viên Tử Nguyệt mắt thấy cảnh này thì sắc mặt lộ rõ vẻ vui mừng, nhìn Trần Dương quát một tiếng:
- Trần huynh, ta đi trước!
Nói xong liền nhanh chóng nhảy vào.
Trần Dương nghe vậy thì cười nhạt, đợi cho thân ảnh Viên Tử Nguyệt biến mất trong thông đạo thì bàn tay khẽ hấp một cái, lập tức một lá tiểu phù đã cháy xém một nửa rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-than-he-thong/2335003/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.