Lại qua hơn một tháng, Vô Biên Thành vốn sôi trào thì dần yên tĩnh lại.
Trần Dương ngồi trên giường, ánh mắt hơi trầm tư.
Hiện giờ bên ngoài đang có khá nhiều lời đồn, trong đó được mọi người tin tưởng nhất chính là người tên Trương Dần kia sớm đã rời đi, rất có thể chạy về phía đất liền, không còn ở bên trong Vô Biên Hải nữa.
Cũng có một tin khác là Trương Dần đã bị chính tay người treo thưởng giết chết rồi, cho nên mới lặn không sủi tăm như vậy.
Tất nhiên, cũng có vô số người nghĩ đến Trương Dần này sớm đã thay hình đổi dạng, mai danh ẩn tích rồi cũng nên.
Bất quá không ai biết, Trương Dần này mỗi ngày đều đến xem bảng treo thưởng, đều đứng bên cạnh bọn họ cùng bàn tán sôi nổi, thậm chí có đôi khi còn tỏ vẻ giận dữ buồn bực hơn cả những người khác.
Mặc dù nắm rõ thông tin và những lời đồn, nhưng Trần Dương cũng không quá lo lắng.
Trần Dương ẩn ẩn cảm giác được, hình như có một thế lực nào đó đang rất tích cực tung ra những lời đồn, mà những lời đồn này hầu hết đều được tung ra theo chiều hướng có lợi cho hắn, cho nên hắn rất vui lòng phối hợp những thứ này.
Giờ đây, mấy người buôn bán tài liệu lẫn Liệp Yêu Giả và thợ săn thưởng đều có nghe hoặc từng nói chuyện với một đại hán mặt sẹo tên là Trường Dân.
Người Trường Dân này nghe nói có thâm cừu đại hận gì đó với Trương Dần, mỗi ngày đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-than-he-thong/2334990/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.