- Đại nhân, có gì từ từ nói, xin tha ta một mạng, tất cả đều là của ngươi... Chỉ xin tha cho ta... Khục khục...
Gã thống lĩnh lớn tiếng cầu xin, đồng thời cảm thấy bản thân ngày càng khó thở.
Trần Dương thật muốn bóp chết gã, bất quá, Trần Dương hiểu rõ, giết người này thì người khác sẽ xuất hiện thôi, cho nên thả gã xuống, chậm rãi nói:
- Nơi kia chính là cấm địa. Người nào tiến đến, giết không tha!
- Dạ dạ, ta xin thề sẽ không bao giờ quay lại nơi đó nữa...
Gã thống lĩnh gật đầu như mổ thóc, bất quá trong ánh mắt cúi gầm xuống kia lại lộ ra vẻ oán độc.
Trần Dương gật gù nói:
- Được rồi, trước hết vào trong rồi nói.
Gã thống lĩnh nghe vậy không dám chút nào từ chối, gã thừa biết, Trần Dương có thể cách không nắm cổ gã xách lên như một con gà thì chỉ cần động niệm một cái cũng có thể diệt sát gã bất cứ lúc nào.
Vì vậy mà cung kính mời Trần Dương vào bên trong.
Hai canh giờ sau, gã thống lĩnh lại gọi toàn bộ đám lâu la tay chân đi vào bên trong bàn bạc gì đó.
Nửa ngày sau, Trần Dương hoá thành một đạo độn quang phiêu phiên rời đi.
Trần Dương vừa đi, lập tức có một đạo mệnh lệnh được ban ra:
- Chuyện hôm nay không được có bất cứ kẻ nào truyền ra. Hòn đảo kia là cấm địa, không ai được hé răng nửa lời!
Đạo mệnh lệnh này, cũng chỉ có những người tham
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-than-he-thong/2334965/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.