Thời gian vốn đã trôi rất nhanh, mà thời gian trôi qua trong yên bình và mơ hồ thì lại càng nhanh hơn.
Thoáng cái đã qua thêm mấy năm.
Trần Dương đến đảo này thoáng cái đã gần năm năm, hiện giờ ngoại trừ còn chưa làm nghi lễ thì cái tên A Lạc đã trở thành một phần không thể thiếu của bộ lạc.
Trần Dương cho đến hai năm trước thì sức khoẻ dần hồi phục ổn định, tuy không thể đánh cá ngoài khơi nhưng đã có thể cùng với các cô gái trong làng đi hái rau, hái nấm.
Mà đối với hết thảy chuyện này, Trần Dương chỉ làm theo bản năng, nhờ đám cô nương trong làng lôi kéo rồi dạy cho mà thôi.
Mà trong thời gian này, Khắc Nhu cũng từng thử qua dạy chữ cho Trần Dương, thế nhưng hắn cùng lắm chỉ vẽ được nguệch ngoạc vài nét không ra hồn thì không biết thứ gì khác. Bởi vậy cho nên nàng cuối cùng cũng buông tha cho chuyện này.
Ngày hôm nay là một ngày trọng đại của bộ lạc.
Mội một người đều đã tắm rửa sạch sẽ, mặc lên người những trang phục mà họ cho là quý giá nhất, đẹp đẽ nhất. Những người đàn ông thì dùng một loại bột đá được mài nhuyễn kết hợp với nước suối thiêng tạo thành một chất lỏng hơi sệt sệt, sau đó vẽ lên mặt những hoa văn kỳ lạ.
Những hoa văn này, theo tâm linh của bộ lạc có ý nghĩa là mang lại sức mạnh và sự thông thái đến cho họ.
Còn những người phụ nữ cũng đeo lên cổ những vỏ sò,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-than-he-thong/2334952/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.