Chương trước
Chương sau
Tề lão nhìn thấy vẻ giật mình của Trần Dương thì cũng tìm lại chút cân bằng, nếu như Trần Dương vẫn ra vẻ cao thâm mạt trắc nữa thì chắc chắn lão sẽ sinh tâm nghi ngờ đây có phải là hồ ly tái thế hay không.

- Đúng vậy, việc này ta có quyền tiến cử, thế nhưng cũng còn trông cậy vào bản lĩnh của ngươi nữa.

- Còn mời Tề lão chỉ điểm!

- Ừm, việc này cũng không có gì, tuy nói ta tiến cử cho ngươi tiến vào dược viên nội môn, đãi ngộ bên đó càng thêm nồng hậu, mà hàng năm chỉ cần giao nộp một số lượng linh dược theo quy định sẵn là được. Còn thường ngày ngươi có thể tuỳ ý muốn làm gì cũng được, không ai đến quản. Hơn nữa trình độ linh khí trong dược viên nơi đó càng thêm nồng hậu, ở trong đó tu luyện dĩ nhiên tốt hơn là chạy đến một khu núi hoang vu nào đó kiến tạo động phủ rồi. Thế nhưng ngươi cũng phải tiến vào nội môn mới được. Cho nên, cuộc chiến Trúc Cơ Chiến sắp tới ngươi chắc chắn phải tham gia.

Tề lão nói một hơi.

Trần Dương bèn hỏi:

- Không phải cuộc chiến này là tranh danh nghạch nhận Trúc Cơ Đan hay sao? Sao lại liên quan đến việc tiến vào nội môn?

- Hắc hắc, bởi vậy, ta mới nói tiểu tử ngươi có phúc khí. Lần tranh đoạt Trúc Cơ Chiến lần này khác với những năm trước.

- Khác với những năm trước?

- Đúng vậy, theo truyền thống, những lần Trúc Cơ Chiến khi trước đều chỉ là năm mươi người đầu được nhận Trúc Cơ Đan mà thôi. Nhưng lần này trải qua thú triều chiến, cho nên bên trong nội môn khuyết thiếu rất nhiều vị trí. Cho nên theo tin tức ta vừa nhận được thì năm nay, năm mươi người đầu nếu có biểu hiện tốt thì ngoài Trúc Cơ Đan còn sẽ được đặc cách tiến vào nội môn tu luyện.

Tề lão vuốt râu cười đắc ý. Hiển nhiên đối với sự linh thông của bản thân cũng có chút tự đắc.

Mà Trần Dương nghe vậy cũng giả vờ mừng rỡ, hỏi:

- Lại còn có loại chuyện tốt này sao?

- Hắc hắc, cố gắng tu luyện cho tốt. Thời gian còn không bao lâu, cố gắng tu luyện tới Luyện Khí Hậu Kỳ là có thể. Nếu khi đó có thiếu thốn một chút thì ta có thể tạm ứng trước cho một ít, sau này trả lãi là được.

- Đa tạ ân tài bồi của Tề lão.

Trần Dương kính cẩn cúi đầu nói. Mặc kệ hắn có cần thiết hay không sự trợ giúp của lão, nhưng sự trợ giúp này, hắn không thể không nói một câu cảm tạ.

Mà Tề lão cũng vuốt râu hài lòng gật gù.

Hai người lại tiếp tục trò chuyện thêm một lúc nữa thì Tề lão dặn dò Trần Dương vài chuyện nữa thì liền rời đi.

Trần Dương sau khi tiễn lão nhân này rời đi thì cũng thu thập một chút, thu lại Linh Khâu chuẩn bị rời đi.

Bởi vì ngay ngày hôm sau thì sẽ có người đến tiếp quản lại khu dược viên này.

Trần Dương thu lại Linh Khâu, ngắm nhìn một chút khu dược viên gắn bó với hắn mấy năm qua rồi xoay lưng bước đi.

...

Đệ tử ngoại môn bình thường đều có một khu ở riêng, nhưng thường ngày rất ít người ở lại mà là đa số đều đi làm nhiệm vụ của riêng mình.

Trần Dương khi mới nhập môn ngoại môn thì từng ở nơi này.

Hiện giờ quay lại chốn cũ cũng có chút cảm khái.

Căn phòng của Trần Dương trước kia đã có người ở, hắn bèn đi thêm một hồi, chọn lựa một căn phòng trống ở một góc hẻo lánh xa xa rồi đi vào.

Sau khi bố trí một chút trận pháp cấm chế cơ bản thì Trần Dương liền ngồi xuống ổn định tâm tình.

Bảy ngày sau, Trần Dương rời khỏi thạch ốc, đi đến bên một khu vực bí ẩn bên ngoài sơn môn Nam Nhạc Phái rồi đứng trên một đống loạn thạch chờ đợi.

Chừng nửa ngày sau, có một bóng dáng vùn vụt chạy đến, sau một lúc liền xuất hiện trước mặt Trần Dương.

Người này vừa đến liền chắp tay nói:

- Sư huynh khoẻ, sư đệ may mắn không làm nhục mệnh.

Nói xong liền nhẹ nhàng quăng đến một cái ngọc giản.

Trần Dương nhận cái ngọc giản, cũng không nói gì mà gật nhẹ đầu, phất tay quăng qua một túi trữ vật cấp thấp nói:

- Sư đệ vất vả.

- Không vất vả, sư huynh nếu ngày sau cần gì khác gì cứ truyền âm cho đệ. Cam đoan để cho huynh hài lòng. Đây là truyền âm phù có ấn ký của đệ, khi nào cần sư huynh cứ gọi.

Nói xong, người này liền ném tới hai lá phù màu vàng đất.

Trần Dương tiếp lấy rồi gật nhẹ đầu, bộ dáng không muốn nhiều lời.

Người kia thấy vậy liền nói:

- Sư huynh thong thả, sư đệ cáo từ!

Nói xong liền xoay người chạy đi.

Trần Dương đứng trên đống loạn thạch thêm một lúc nữa mới triển khai thân pháp trở về thạch ốc, bắt đầu đóng cửa bế quan.

Mà cửa đá thạch ốc nơi Trần Dương trú ngụ cũng theo đóng chặt, qua mấy tháng sau cũng chưa từng mở ra.

Trúc Cơ Chiến cũng nhanh đến thời gian diễn ra.

Bởi vì đây là truyền thống năm năm một lần của Nam Nhạc Phái, cho nên đối với những đệ tử cũ thì chuyện này chính là một lần thịnh hội quen thuộc.

Còn đối với những đệ tử mới nhập môn sau này như Trần Dương thì đây là một cơ hội để dương danh, học tập kinh nghiệm của lớp đi trước, đồng thời chứng tỏ bản thân.

Mặc dù Trúc Cơ Chiến chỉ dành cho đệ tử ngoại môn tranh đoạt Trúc Cơ Đan, nhưng tin tức lần này có năm mươi suất vào nội môn tu luyện sớm đã lan rộng, khiến cho đám đệ tử ngoai môn càng thêm sôi sục.

Nơi diễn ra thi đấu là một địa điểm nằm trên một ngọn núi cách sơn môn của Nam Nhạc Phái một trăm dặm về phía Đông.

Nơi này được gọi là Bạch Vân Phong, do quanh năm có mây mù bao phủ, sương khói lượn lờ.

Trước ngày Trúc Cơ Chiến diễn ra một tháng thì nơi này đã được dựng lên mười cái võ đài gần cạnh bên nhau.

Càng gần đến ngày thi đấu, nơi này càng tập trung đông môn nhân đệ tử của Nam Nhạc Phái kéo đến. Số tham gia thì ít mà số quan sát, cổ vũ, trợ uy thì nhiều.

Môn nhân đệ tử của Nam Nhạc Phái trải qua biến cố thú triều chết mấy trăm người, nhưng lúc này vẫn còn đông như kiến, chen chúc nhau vây quanh các võ đài.

Mà danh sách những người thi đấu sớm đã được chia bảng rồi niêm yết trên núi.

Thể thức thi đấu cũng rất đơn giản, đó chính là đấu loại trực tiếp, một đường chiến đấu cho đến khi chọn ra một người mạnh nhất.

Mà những người thuộc nhóm năm mươi người mạnh nhất dĩ nhiên là đạt được tư cách tiến vào nội môn, từ nay thân phận một bước lên trời, được trở thành đối tượng ngưỡng mộ của vô số đệ tử ngoại môn khác.

Bởi vì lần thi đấu này khác xa những lần trước, cho nên quy mô cũng được cải thiện hơn, thậm chí còn có tu sĩ chuyên môn tuần tra chung quanh giữ gìn trật tự.

Cửa thạch ốc Trần Dương vào một buổi sáng rốt cục cũng mở ra.

Trần Dương hai mắt trong suốt, tu vi trên người toả ra ngoài rõ ràng đã đến Luyện Khí Hậu Kỳ. Còn tu vi chân thực của hắn cũng đã là Trúc Cơ Trung Kỳ đỉnh phong, chỉ cần cơ hội thích hợp liền tiến vào Trúc Cơ Hậu Kỳ. Linh lực trong người Trần Dương tích luỹ đã đủ, cái thiếu chỉ là lĩnh ngộ mà thôi. Một khi lĩnh ngộ được một bước này, Trần Dương chắc chắn sẽ như nước chảy thành sông bước vào Trúc Cơ Hậu Kỳ.

Mà chuyện bước vào Trúc Cơ Hậu Kỳ nào có phải dễ dàng như vậy.

Trước đây Trần Dương từng có suy nghĩ Trúc Cơ Hậu Kỳ cũng như trước đó chỉ cần tích luỹ đủ linh lực là có thể tiến giai. Nhưng không ngờ khi đến bình cảnh thì mới biết, cho dù chỉ cách một tấm giấy mỏng nhưng mãi vẫn không thể đột phá được.

Trần Dương đối với chuyện này cũng rất rõ ràng, đó là tu sĩ cũng cần phải có cơ duyên mới có thể tiến giai, không thể tuỳ tiện ngồi xuống hít hít không khí, hấp thu linh thạch là có thể tăng lên tu vi được.

Mà Trần Dương phát hiện một chuyện, sau khi tu vi đến bình cảnh thì linh lực được hấp thu vào không làm cho tu vi gia tăng mà những linh lực này bắt đầu thẩm thấu vào da thịt, khiến cho cơ thể của Trần Dương càng ngày càng lộ ra vẻ săn chắc và mạnh mẽ.

Khi ấy, Trần Dương cũng có ý nghĩ, nếu tu vi đã đến bình cảnh thì hay là thử chuyển hướng sang luyện thể, biết đâu sẽ có thêm cảm ngộ gì đó.

Mà tu sĩ luyện thể trong Nam Nhạc Phái cũng có một số, đây là những người sau khi trắc thí linh căn không đạt thì trắc thí thể chất.

Mà Trần Dương bởi vì bận rộn chuyện tình bản thân nên trước nay cũng không có đi tìm hiểu những vấn đề này.

Trần Dương sau khi thử tìm trong Thương Khố thì phát hiện, những công pháp liên quan đến luyện thể đều có giá cả đắt đỏ, nếu như giá rẻ thì đều có tiềm tàng những mối nguy hại về sau, không đến mức đất đắc dĩ thì Trần Dương cũng không muốn vội vàng tu luyện mà muốn tìm công pháp ít hiểm hoạ nhất để mà tu luyện.

Mà những công pháp luyện thể đa số đều có ít nhiều liên quan đến yêu tộc hoặc dị tộc, điều này làm cho Trần Dương cảm thấy bất đắc dĩ.

Đồng thời, đối với những bộ tộc khác càng thêm hứng thú.

Mà trong quãng thời gian bế quan, nha đầu Hoàng Na mấy lần truyền đến ý niệm muốn ra ngoài chơi nhưng đều bị Trần Dương nhanh chóng cự tuyệt. Hiện giờ đang ở Nam Nhạc Phái, bản thân Trần Dương cũng không nắm chắc có thể giữ kín bí mật bản thân hay không, nếu như để cho Hoàng Na đi ra ngoài vậy thì chắc chắn sẽ gây nên sự chú ý của người khác.

Vì vậy cho nên hắn cũng không chút khách khí phong ấn nha đầu Hoàng Na bên trong Thất Giới, tuyệt đối không cho nàng ra ngoài.

Cũng may, Trần Dương lúc trước ở Nam Nhạc Thành đã mua sắm một vài thứ linh tinh thú vị, lúc này đem ra mới tạm thời dỗ dành nàng.

Mà Hoả Vân Hổ cũng rất cảm kích Trần Dương vì đã mang tới những thứ đó. Có những thú vui kia, nó có thể yên ổn mà nghỉ ngơi một thời gian.

Trần Dương cười cười, lại ném cho Hoả Vân Hổ mấy viên Khai Linh Đan cho nó sử dụng rồi mới cất bước đi đến Bạch Vân Phong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.