Tốc độ phục vụ của khách sạn lớn quả nhiên có khác, chỉ trong chốc lát đã dọn ra từng dĩa đồ ăn thơm ngon.
Nhìn thấy Trần Dương gật đầu, bọn trẻ không nhịn được nữa mà ăn ngấu nghiến.
Ngũ Hoa Lộ là một loại ngọc dịch được ủ từ năm loại hoa, chẳng những kích thích khẩu vị mà còn kích thích tiêu hoá, giá cả đắt đó. Bình thường chỉ có vương tôn công tử mới dùng thứ này mà thôi.
Nhưng đối với Trần Dương, những thứ đồ này hoàn toàn không tính là gì.
Đang ăn uống, bỗng nhiên bọn trẻ nghĩ đến gì đó, nhìn Trần Dương hỏi:
- Thúc thúc, con có thể đi gọi bạn đến không?
- Tất nhiên là được, ăn no rồi đi, không vội.
Trần Dương mỉm cười.
- Tụi con no rồi, nhưng bạn con chắc chắn đói, để tụi con đi tìm. Thúc thúc, xin ở đây chờ tụi con đừng bỏ đi nhé.
Bọn trẻ đáng thương sợ Trần Dương ở đây sẽ lặng lẽ rời đi, dù vội vàng nhưng vẫn nhớ mà năn nỉ.
- Được rồi, ta cũng chưa trả tiền, muốn đi cũng không được, ha ha.
- Vậy tụi con đi trước.
Bọn trẻ thấy Trần Dương cười thì cũng vui vẻ phụ hoạ rồi tung tăng chạy đi.
Ngay cả Nhị cẩu cũng muốn chạy theo.
Trần Dương thấy vậy ngăn lại, nói:
- Chân con chưa khoẻ, đừng đi.
- Thúc, con có một người bạn thân, bạn ấy bị thương còn nặng hơn con. Đã hai ngày nay bạn ấy chưa ăn gì, con muốn tự mình đến đón bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-than-he-thong/2334867/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.