Trần Dương một đường đi về dược viên thì thấy Tề lão đã rời đi, còn để lại một Truyền Âm Phù nói đã biết Trần Dương về phái rồi nên lão tranh thủ về luyện môn công pháp nào đó đang đến lúc mấu chốt.
Trần Dương khi nhận được tin nhắn này thì chỉ biết lắc đầu cười khổ.
Tề lão đầu này xem ra đã tin tưởng Trần Dương đến mức mù quáng rồi.
Trần Dương đối với chuyện này cũng không biết nên vui hay nên buồn.
Nhìn căn nhà tranh quen thuộc trước mắt, Trần Dương nhẹ nhàng bước vào sau đó ngồi xuống nghỉ ngơi.
Nửa ngày sau, Trần Dương thở ra một hơi, chút phong trần bụi đường cũng theo đó tan biến.
Ánh mắt Trần Dương chớp động, liền thả một con Linh Khâu ra ngoài để nó tiếp tục chăm sóc dược viên. Về phần mình, thân ảnh Trần Dương loé lên liền biến mất tại chỗ không thấy bóng dáng.
Xuất hiện bên trong thạch ốc, Trần Dương vung tay lấy ra khối Thanh Mặc Thạch vừa thu được.
Giờ phút này, Trần Dương không nhịn được quan sát nó lần nữa rồi hưng phấn cười lớn.
Hưng phấn qua đi, Trần Dương liền bắt đầu suy tư.
- Dựa theo độ lớn kia, khối Tử Tinh Kim bên trong đại khái bằng hai nắm tay. Nếu như vậy, cách ngu ngốc nhất chính là gọt lớp Thanh Mặc Thạch bên ngoài rồi lấy khối Tử Tinh Kim bên trong ra... Nhưng nếu làm như vậy thì thời gian rất lâu, hơn nữa lớp Thanh Mặc Thạch cũng sẽ bị hao phí...
- Đúng rồi!
Trần Dương nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-than-he-thong/2334843/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.