- Đại ca, hay là ta nhận ngươi làm anh ruột, ngươi nhận dùm ta cái danh nghạch này có được hay không?
Trần Dương trong lòng kêu gào.
Đáng tiếc, vẻ mặt của hắn càng làm cho thanh niên thêm cảm động, sống chết cũng quyết chối từ.
Vị quản sự thấy cảnh này thì nhất thời khó xử.
Trong môn quy quả thật không có quy định chuyện này, mà trong lịch sự khảo hạch của Nam Nhạc Phái cũng chưa từng xuất hiện chuyện này.
Nói đùa cái gì!
Danh nghạch tiến vào Nam Nhạc Phái, dù là ai cũng là nằm mơ muốn có, đạt được cũng phải mất vài ba đêm trằn trọc khó ngủ, sao lại có chuyện dễ dàng dâng tặng cho kẻ khác.
Nhất thời, cái phương án này cũng có chút khả dĩ.
Thế nhưng, trong lòng vị quản sự này, Trần Dương là người có chỗ dựa phía sau, tất nhiên không thể đem danh nghạch của hắn đổi cho người khác.
Nếu làm như vậy, phỏng chừng cái ‘danh nghạch’ của chính gã trong môn phái cũng sẽ lung lay à!
Bởi vậy, vị quản sự này suy nghĩ một chút liền nói:
- Ài, chuyện tặng danh nghạch lại cho người khác là không thể được. Trần Dương, sau lần này ta sẽ kiến nghị bổ sung môn quy về vấn đề này. Hiện tại, ngươi cũng không thể chuyển danh nghạch cho người này.
- Nhưng mà đại nhân, vị huynh đệ này...
Trần Dương đáy lòng như rơi vào hầm băng định nói tiếp thì thấy quản sự nọ khoát tay nói:
- Thôi được rồi, nể tình ngươi có đạo nghĩa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-than-he-thong/2334812/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.