Đan được của Vương Thanh cũng không biết bào chế từ thứ gì mà quả thật có công hiệu mạnh mẽ, chỉ trong nửa ngày thì Trần Dương đã cảm thấy khôi phục một phần sức lực, mà vết thương ngoài da cũng bắt đầu kéo da non, hết sức thần kỳ.
Trần Dương sau khi khoẻ liền cung kính vái Vương Thanh một cái thật sâu nói:
- Đa tạ ân cứu giúp của tiên sư!
- Ồ, ngươi biết ta là tiên sư?
Vương Thanh ngạc nhiên hỏi.
- Ta chỉ là một phàm nhân sao lại có ánh mắt đó. Chỉ là đan dược quý giá như vậy chỉ có thể tiên sư mới có thể làm ra, hơn nữa nhìn dáng vẻ ngài tiên phong đạo cốt, rất là bất phàm nên ta mới mạo muội suy đoán như vậy, nếu sai xin tiên sư bỏ qua!
Trần Dương rất cung kính nói.
Hiện giờ ở nơi này không biết nơi nào, người trước mắt mặc dù cứu mạng hắn nhưng cũng không nắm rõ thân phận. Cho nên Trần Dương chọn cách làm đối phương vui vẻ một chút thì cũng không có hại gì.
Quả nhiên, Vương Thanh nghe Trần Dương nói xong thì cười vui vẻ:
- Tốt, hảo nhãn lực. Ta đúng là không nhìn lầm. Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, ta chính là người của một tiên phái gần đây, đang tìm kiếm môn nhân đệ tử có tư chất để thu đồ. Hôm nay gặp ngươi tại đây xem như hữu duyên, ta cho ngươi một cơ hội.
- Tiên phái? Thu đồ?
Trần Dương không nhịn được hỏi lại.
Vương Thanh nghe vậy thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-than-he-thong/2334809/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.