Trần Dương nhìn một con đường nhỏ dần dần hiện ra trước mắt mà hài lòng.
Trần Dương ngồi ở chỗ này đã được mười ngày.
Mười ngày qua, Linh Khâu thông qua mệnh lệnh của Trần Dương trước sau không hề tham lam nhiều mà tập trung mở ra một con đường nhỏ đi thẳng vào chỗ bãi đá phía xa xa.
Bởi nơi xa xa đó, Trần Dương thấy rõ ràng có một mỏm đá chìa ra không có bị Mê Thần Thảo chiếm cứ.
Thế nhưng, cái khoảng cách đó thực sự quá xa, sau khi Trần Dương ước lượng khoảng cách thì chỉ cảm thấy tê dại cả da đầu.
- Dựa vào tốc độ này, một năm nữa cũng chưa đi được đến đó…
Trần Dương lẩm bẩm nhíu mài nhìn ra xa xa.
Linh Khâu làm việc liên tục cũng có cảm giác mệt mỏi.
Trần Dương nhìn khoảng đất nhỏ mà nó cố hết sức mới mở ra được mà lông mài dần dần nhíu chặt.
- Nơi này Mê Thần Thảo có thể cắm rễ phát triển xanh tốt như vậy chắc chắn đất nơi này tương đối bình thường, thậm chí còn tốt nữa. Nếu như vậy…
Trần Dương hai mắt sáng lên, thu thập hết toàn bộ Mê Thần Thảo trên mặt đất.
Số lượng Mê Thần Thảo mà Trần Dương thu thập đến giờ này đã chất gần đầy một cái nhẫn trữ vật kia, nhưng so với số lượng Mê Thần Thảo có trên thảo nguyên này thì chẳng khác gì chín trăm con trâu mà chỉ mất có một sợi lông mà thôi.
Trần Dương cẩn thận bước vào khoảng đất không có Mê Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-than-he-thong/2334774/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.