Lời vừa nói xong, trước mắt Trần Dịch Tùng liền có một cái bình ngọc màu xanh biếc. Nhìn qua giống như được chạm khắc từ phỉ thuý mà thành.
Trần Dịch Tùng cầm lấy cái bình, mở nắp ra rồi đổ ra tay một viên đan dược.
Viên đan dược này có màu nâu đen, mùi hơi gay mũi, nhưng quả thật là một viên đan dược thành phẩm không giả.
Trần Dịch Tùng sau khi quan sát hồi lâu, ánh mắt liền sáng lên.
Cũng không biết lão dùng cách gì để phân tích mà cười nhìn hai lão nói:
- Thứ này hai vị có thể luyện ra bao nhiêu?
- Chỉ cần có dược liệu đầy đủ, chúng ta cam đoan luyện ra đầy đủ nhu cầu của Thiên Bảo Phường.
Hai người vỗ ngực đảm bảo.
Trần Dịch Tùng nghe vậy thì vui vẻ.
Trong lòng lão, thứ đan dược Khai Linh Đan này nếu như chính phẩm thì đúng là có giá trị cao, đặc biệt bán cho các tu sĩ chuyên nuôi dưỡng linh thú thì càng có cái giá trên trời. Nhưng nếu là hàng phục chế, vậy thì cần số lượng đến bù đắp mới có thể tạo được hiệu ứng tốt.
Lúc này, nghe lời đảm bảo của hai người trước mắt, vẻ hào hứng trong mắt lão càng đậm.
Hai bên lại trao đổi một phen chi tiết nữa, cuối cùng, Trần Dịch Tùng nhịn đau xuất cho hai vị lão nhân này sáu thành tiền lãi mới thành công giao dịch.
Phải biết, toàn bộ chi phí dược liệu tiêu hao đều do Thiên Bảo Phường bỏ ra, hai người chỉ có cái việc duy nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-than-he-thong/2334758/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.