- Trần tiền bối, đến đến, ta kính ngài một ly!
Chu Nhân cười ha hả, chủ động rót cho Trần Dương một ly rượu.
Rượu này có màu đỏ hồng, hương thơm nức mũi, uống vào một ngụm liền có cảm giác ấm áp ôn hoà, một cỗ khí lưu theo đó phát tán toàn thân làm cho người ta hết sức thoải mái.
Trần Dương cũng cười cười cạn ly với Chu Nhân rồi nhẹ nhàng đặt lý xuống.
Tay phải hắn vẽ một cái ấn ký đánh ra, ngay lập tức linh lực trong cơ thể tràn ra hình thành một cái lồng vô hình bao phủ toàn bộ căn phòng.
Dùng thần thức cảm ứng một chút, Trần Dương mới hơi gật đầu hài lòng nhìn Chu Nhân thâm ý nói:
- Chu đạo hữu, ta thấy ngươi có điều gì muốn nói với ta thì phải?
Vừa nói, Trần Dương vừa như cười vừa như không cười nhìn gã.
Chu Nhân cũng sử dụng thần thức cảm ứng bố trí của Trần Dương, khuôn mặt thoáng giãn ra, nói:
- Quả nhiên tiền bối tuệ nhãn như đuốc. Vừa rồi vì để phòng ngừa, ta cũng không tiện thổ lộ, mong tiền bối chớ trách.
Chu Nhân đối với cái xưng hô ‘tiền bối’ này càng ngày càng thuận miệng. Mặc dù hắn có phán đoán tu vi của Trần Dương chỉ mới Luyện Khí Hậu Kỳ, nhưng cũng không vì đó mà thay đổi xưng hô thành ngang hàng. Dù sao, xưng hô là gì đối với gã không quá quan trọng, cái quan trọng là gã cảm thấy Trần Dương có thể cho gã được nhiều lợi ích không nhỏ, vậy là đủ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-than-he-thong/2334709/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.