Trương Thái gọi điện xong thì đi đến ghế ngồi.
Hai người như có sự ngầm hiểu, đều không bàn bạc gì đến chuyện Nhân Sâm nữa mà hoàn toàn nói đến chuyện mấy tháng qua.
Trương Thái một năm một mười mơ hồ nói là gã đang chuẩn bị đến Bắc Kinh làm cái chân công chức.
Vì để đạt được chỗ tốt này, hắn và lão cha phải vất vả chạy tới chạy lui Bắc Kinh suốt mấy tháng, nhưng hiệu quả cũng tốt vì rốt cũng chuyện cũng đã thành.
Trần Dương cũng không có hỏi chi tiết đó là việc gì mà thật tâm chúc mừng cho Trương Thái.
Mà thông qua trò chuyện, Trần Dương cũng biết được cô nàng Thi Mạn kia cũng là nhà ở Bắc Kinh. Vì trốn tránh chuyện gì đó mà mới đến Nam Kinh, sau đó cũng đã đi về Bắc Kinh cũng với Trương Thái rồi.
Trần Dương nghe được chuyện này liền âm thầm thở phào.
Cô nàng kia vừa tự kỷ lại vừa chua ngoa lại biết tiến thối, làm cho Trần Dương hết sức đau đầu.
‘Tốt nhất là đừng bao giờ gặp lại!’
Trần Dương hung ác thầm nghĩ.
Tuy nhiên, sự đời thường hay như vậy, càng sợ, càng trốn tránh cái gì thì càng khó thoát khỏi. Nhưng đó là chuyện sau này.
Hiện tại, hai người trò chuyện qua hơn nửa tiếng thì có tiếng gõ cửa phòng.
Trương Thái nghe tiếng gõ cửa liền tự mình đi ra mở cửa.
Trần Dương cũng đứng dậy.
Lúc này, đứng trước cửa là một trung niên mặc âu phục, giày da bóng lộn. Trung niên này gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-than-he-thong/2334644/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.