Thấy ta vẫn chưa động lòng, Tấn Dĩ An dựa lưng vào cửa sổ, dang rộng tay cản trước mặt ta, khuyên bảo: "Ôn đại công tử, cửa thành đã đóng, ngươi mặc giá y đỏ rực mà chạy trên phố, là sợ bên ngoài không biết ngươi hôm nay giả gái, gả cho ta Tấn Dĩ An sao?"
Ta ôm đầu, trán giật giật.
Quả thực không đáng, nếu bị phụ thân phát hiện, bắt về, chắc chắn sẽ bị đánh gãy chân.
Tấn Dĩ An thấy ta không động đậy, thở phào nhẹ nhõm, "Bình tĩnh, ta đã phái người đuổi theo, không quá vài ngày, nhất định sẽ có tin tức, trước đó, phiền Ôn đại công tử chịu thiệt vài ngày."
Thấy hắn tự tin như vậy, tâm trạng phiền muộn của ta dần lắng xuống.
Tấn Dĩ An tuy giỏi nịnh nọt, nhưng cũng là hậu bối xuất chúng hiếm có ở Kinh thành. Minh Nghi Vương phủ chỉ có một mình hắn là độc đinh, ép học hết chư tử bách gia, học đạo quyền mưu, làm việc rất đáng tin cậy.
Ta vứt bọc đồ xuống, ngồi trên giường, "Giờ thì làm sao?"
Tấn Dĩ An sớm đã cởi áo gấm đỏ, ngồi sát bên ta, mùi rượu thoang thoảng phả vào mặt, nhưng không khó chịu.
"Hay là... sớm động phòng?"
Ánh mắt hắn sáng rực, không biết là nói đùa hay cố tình kiếm đòn.
"Tấn Dĩ An, tai có nghe được mình đang nói gì không?"
Tấn Dĩ An thu lại nụ cười, đứng sát bên giường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-son-ha/3625438/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.