Khoảng thời gian trước, có người liên lạc với Vương Tuấn Khải, báo cho hắn biết có kẻ trốn khỏi Minh giới chạy lên dương gian, nhưng hắn không biết đối phương là ai, cũng không có manh mối nên vẫn luôn âm thầm điều tra. Mãi cho đến khi Dương Liệt xuất hiện, Vương Tuấn Khải đã có câu trả lời chính xác. Dương Liệt là thiên nhân chuyển thế, còn biết không ít chuyện liên quan đến Vương Tuấn Khải. Người biết hắn từ trước đến nay không nhiều, lại còn đoạ thành tà ma như Dương Liệt thì chỉ có một kẻ phù hợp. "Chắc chắn là đám trưởng lão ăn no chờ chết kia cố ý thả gã ra ngoài." Anh Minh nói đến đây, vẻ mặt chột dạ biến thành lãnh đạm, rõ ràng mất không bao nhiêu công sức đã tra rõ chuyện này. Đám trưởng lão cậy già lên mặt kia hoàn toàn không có ý muốn giấu giếm y, thậm chí công khai khiêu khích, ngấm ngầm khinh thị cho rằng y không có cách nào trừng trị bọn họ. Mang tiếng là Minh chủ Minh giới, nhưng thực ra Anh Minh cũng chỉ mới tại vị ba trăm năm, những chuyện sâu xa lan man trước kia y không có mặt cho nên những kẻ đi trước không coi y ra gì, càng đừng nói đến thực quyền phán quyết chuyện của Vương Tuấn Khải. Anh Minh chỉ nghe chuyện của hắn qua lời kể của phán quan cũ, cũng chỉ biết rằng Vương Tuấn Khải không thuộc cơ chế lãnh đạo Minh giới, hắn là phán quan ngoài biên chế, chỉ chuyên bắt những kẻ có tầm ảnh hưởng nghiêm trọng đến dương trần. Người hắn bắt đều là vĩ nhân, hoặc là đức độ thánh sống, hoặc là hỗn thế ma vương. Tội của những người này đều do chế tài thượng thiên phán định, Minh giới chỉ nhận nhiệm vụ trừng phạt, rửa tội rồi cho đi đầu thai. Sống mấy trăm năm, Anh Minh cũng chỉ nhìn thấy Vương Tuấn Khải bắt về năm người, trừ Liễu Nhạc Nhạc ra toàn bộ đều là ca khó xử lí, sau khi xử lí xong cũng không thể yên tâm được. Dương Liệt kiếp trước không gọi là Dương Liệt, mà tên là Liệt Trảm – một trong tam đại thần khí trấn thủ địa ngục. Ban đầu gã vốn là một thanh kiếm không có tri giác, bởi vì được một vị tướng quân là thiên nhân chuyển thế cầm đi giết giặc tứ phương, nhuộm đỏ máu huyết, lại hấp thụ tinh tuý chiến trường cho nên dần dần sinh ra linh tính, biến thành kiếm linh, sau tu tập thành hình người. Chỉ là khi gã tu thành người thì vị tướng quân kia cũng đã ngã xuống, gã liền trở thành một thanh kiếm vô chủ cho đến khi bị 'kẻ đó' nhặt lấy. 'Kẻ đó' xuất hiện từ hỗn độn không gian, không ai biết hắn sinh ra khi nào, hình dáng của hắn ra sao, chỉ biết khi hắn cầm Liệt Trảm lên đi tàn sát cả một đất nước, Liệt Trảm bị ma tính ăn mòn trở thành kiếm ma. Sau này khi 'kẻ đó' bị chế phục, Liệt Trảm bị Minh chủ tiền nhiệm mang về Minh giới trấn áp oan hồn, đời đời phong ấn Liệt Trảm dưới ngàn hoa bỉ ngạn hòng mong tâm tính của gã được tẩy rửa. Đáng tiếc Liệt Trảm nhập ma quá sâu, cho nên không ai dám thả gã ra nữa. Đến tận ngày hôm nay. Nếu như Dương Liệt đã chạy được lên đến dương thế, vậy liệu rằng 'kẻ đó' có xuất hiện nữa hay không? Vương Tuấn Khải và Anh Minh nhìn nhau, đều thấy được tai hoạ ẩn tàng trong cảnh tượng hoà bình thịnh trị. Vương Tuấn Khải không nán lại hậu điện lâu, hắn ép hỏi Anh Minh về tung tích của Vương Nguyên xong là lập tức mua vé tàu hoả khởi hành đến Dương gia. Một tiếng sầm rền vang chấn động cả một vùng kèm theo tia sét hung mãnh bổ xuống trước mặt Vương Tuấn Khải, khiến cho vài người đứng trong ga tàu hoả rú lên kinh hoàng, ngã phịch xuống đất. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời không một gợn mây, rũ mắt không nói gì. Chuyến tàu hoả vào đêm ngày hôm nay yên tĩnh và lạnh lẽo hơn so với bình thường, mùa này không phải là lễ tết cho nên hành khách rất ít, trong toa chỉ có vài người ngồi nghỉ ngơi, đèn trần cũng không được bật. Ghế bên cạnh Vương Tuấn Khải không có ai ngồi, nhưng phía trước và phía sau đều kín chỗ, mới nhìn qua có vẻ là một gia đình đi về quê cùng nhau, gồm hai người đàn ông trung niên, một cô gái nhỏ và một cậu nhóc tuổi vị thành niên. Bóng tối bao trùm lấy tất cả mọi người, không ai nhìn rõ ai có gì khác thường. "Gần đây thời tiết thật kinh khủng, mới sáng sớm ra mà đã mưa to kéo dài cả ngày trời, lại còn tràn đê làm cho không ít chỗ gặp phải lũ lụt, chết người vô số. . ." Một trong hai người đàn ông than thở: "Cứ như vậy rồi người khác làm sao sinh sống chứ. . ." "Phải đó, vùng thấp trũng biển cả thì lũ lụt, vùng đồi núi cao thì sạt lở. Mấy ngày trước nghe nói ở Bát Nhã sơn còn có một trận sấm sét làm cho đá tảng lăn đùng đùng xuống núi, chèn lấp cả lối đi lên. . ." "Bát Nhã sơn sạt lở?" Vương Tuấn Khải đột nhiên lên tiếng làm cho gia đình kia hoảng sợ, mấy người kia thấy hắn có vẻ sốt ruột, nhìn nhau một cái rồi gật đầu: "Sạt lở rất nghiêm trọng, toàn bộ hộ gia đình xung quanh đều phải di dời đi nơi khác, nghe nói trên núi có một cái đạo quán rất lớn, cũng không biết bọn họ có bị ảnh hưởng gì không. . ." "Bọn họ không phải đạo quán tu tiên sao? Không dễ chết vậy đâu." Thiếu niên hừ lạnh, rõ ràng không ưa gì chuyện tâm linh huyền thuật, có xu hướng bài xích mê tín dị đoan. Song cô gái kia thì lại rất là tin tưởng, khẽ vỗ vai cậu ta một cái tỏ ý trách cứ. Vương Tuấn Khải chìm vào trầm tư riêng mình, nhíu mày nặng nề. Vài ngày trước chính là lúc hắn vừa mới tái sinh thân thể xong, căn cốt vẫn còn chưa hoàn thiện, chuyện này xảy ra đúng vào thời điểm đó có phải là rất trùng hợp? Tính đến nay thời gian mất tích của hắn đã kéo dài hai tuần, trong hai tuần này liệu rằng có kẻ nào đó cố ý nhằm vào Vương Nguyên nên mới tấn công Bát Nhã sơn hay không? Hắn càng nghĩ càng sốt ruột, đứng dậy rời khỏi toa tàu, đi đến một nơi mà không có người bên cạnh, cưỡng chế mở ra cánh cửa liên thông với Minh giới. Khác với những lần trước, lúc này cửa không thông. Trên cánh cửa tràn ngập một mảng hoa văn màu xám, âm khí nồng đậm thường ngày cũng tán đi một nửa, khí tức Minh giới ở phía bên kia cửa càng lúc càng nhạt, làm cho Vương Tuấn Khải kinh nghi lùi ra phía sau. Một tiếng 'xoảng' chói tai vang lên, cánh cửa vỡ thành nghìn mảnh bắn vào người hắn rồi biến mất. Vương Tuấn Khải sững sờ không kịp lấy lại tinh thần, đột nhiên cảm giác không gian xung quanh hắn đang bành trướng rmở rộng, không còn là toa tàu hoả ban đầu nữa. Hắn rút Bút Phán ra vẽ một vòng kết giới lam nhạt, nhìn chằm chằm tầng không khí vặn vẹo nhúc nhích. Những cánh tay xương khô từ từ bò lên từ mặt đất, những con mắt đỏ tươi dần dần xuất hiện trên không trung, tất cả chúng nó đều đang quan sát hắn tựa như đánh giá một con mồi thú vị. Cổng Minh giới vỡ tan đại biểu cho việc hắn không thể tuỳ ý đi lại giữa hai cõi âm dương nữa, người có đủ quyền hành thực thi lệnh cấm chỉ có Minh chủ. Hắn nghĩ đến một khả năng, rất có thể Minh giới đã xảy ra chuyện gì đó mà Minh chủ không muốn hắn nhúng tay vào nên mới ngăn hắn trở lại. Hiện tại bên phía hắn đã phát sinh hiện tượng bất lợi, đoán chừng đã có kẻ nhân cơ hội này tìm đến hắn gây sự. Vương Tuấn Khải không yên lòng Vương Nguyên, lặng lẽ tách một hồn phách của bản thân độn thổ biến mất, trước khi hắn kịp đến Bát Nhã sơn, một hồn này sẽ thay thế hắn tìm đến Vương Nguyên. Trận trượng này rất phô trương, đối phương triệu hồi không ít quỷ quái từ bốn phương tám hướng đến. Hàng nghìn cánh tay gầy guộc khẳng khiu múa may trên không trung, lúc nhúc cào lấy tất cả những gì chúng nó chạm đến; vô số đôi mắt chớp nháy không ngừng – tâm không vững lòng có quỷ nhìn vào ắt sẽ bị chúng nó mê hoặc không còn đường ra. Mặt đất bắt đầu biến thành màu đen kịt tối tăm, tầng đất nứt nẻ chia năm xẻ bảy, những con suối màu đỏ phun lên từ dưới lòng đất, thấm ướt toàn bộ khu vực từng là toa tàu hoả. Vương Tuấn Khải lơ lửng trên không trung nhìn thẳng về phía đám cánh tay, liên tục vẽ ra những lưỡi đao sắc bén xé nát chúng nó. Tiếng gầm rú rít gào xuyên thẳng vào đầu làm cho hắn hơi nhíu mày, cắt một đường trên lòng bàn tay, dùng Bút Phán nhúng máu chảy ra mà vẽ huyết chú. Những giọt máu tươi như có sinh mệnh mà bay lên cao rồi tản ra tứ phía, mang theo nhiệt độ nung sôi nóng hổi thiêu đốt những con mắt quỷ dị kia, khiến chúng nó đau đớn trợn trừng lên, tơ máu trong tròng mắt biến thành những cái xúc tu quay cuồng hung hãn vươn ra khỏi con mắt. Hắn không ngừng tay, vẽ ra một chữ 'diệt' thật lớn đánh bay về phía một khoảng trống trong không gian, đập vỡ chiếc lồng cánh tay đang bao phủ lấy mình. Xương cốt vỡ nát răng rắc, tiếng khóc cười và âm thanh rống giận chát chúa đánh úp vào màng tai, trong không khí trần ngập mùi tanh hôi thối rữa cùng với hương vị tởm lợm của bùn đất mục ruỗng, không cách nào hít thở. Một cánh tay dữ tợn hung hăng nhào tới túm lấy cổ chân Vương Tuấn Khải, bị hắn đạp nát thành cám bã vẫn nhúc nhích ý đồ chui vào da thịt xé xác hắn. Toàn thân Vương Tuấn Khải tản ra một màn sương trắng dày đặc ăn mòn tất cả những thứ tiếp cận hắn, mạnh mẽ cắn nuốt phanh thây chúng nó. Hai bên giết nhau hết sức kịch liệt, hiện trường xương cốt rải rác, máu thịt tung toé tứ phía vô cùng tàn khốc. Trước kia có người từng nói, Vương Tuấn Khải hắn không giống phán quan, hắn là một tướng sĩ sẵn sàng cầm giáo chết kẻ thù, móc mắt lóc thịt treo lên đánh nát. Hắn lúc này trở nên thị huyết khát máu, hoàn toàn không còn chút gì sót lại thuộc về phàm trần. Hắn phá vỡ vòng vây rất nhanh, nện bước đạp lên đống phế tích điêu tàn nhảy ra khỏi đường ray tàu hoả. Tàu hoả dường như gặp sự cố gì đó mà phải dừng, người người nhốn nháo ở bên trong không dám ra ngoài. Sương mù dày đặc lan tràn khắp nơi, cơ quan quản lí cũng khuyến cáo mọi người đừng rời khỏi toa xe khi chưa có sự cho phép của nhân viên. "Một toa tàu đột nhiên nổ tung, chúng ta cần kiểm tra lại có người nào ở đó hay không." Nhân viên nhốn nháo bảo nhau, sau cùng khi xác định đó chỉ là toa tàu chứa hàng mới thở phào nhẹ nhõm. "Không, không phải hàng bình thường đâu. . ." Một người phụ trách trông coi toa tàu nọ hoảng hốt run lẩy bẩy: "Cái toa đó. . .Vận chuyển thi thể người chết về quê." ". . ." Dù chỉ còn là xương cốt, vẫn khiến người ta khiếp sợ. Quản lí bỗng hỏi một câu không đầu không đuôi: "Từ từ, tàu chúng ta có bao nhiêu toa?" ". . ." Trên một đường ray khác, giờ phút này Vương Tuấn Khải đang ngồi trên nóc toa tàu lẻ mà hắn tách ra từ con tàu ban đầu - tiến thẳng về Bát Nhã sơn. Thông qua gia đình trên tàu hoả, hắn biết giao thông xung quanh khu vực Bát Nhã sơn đã không còn thuận tiện như lúc trước, chính quyền cũng như Dương gia đều chủ động phong toả đường đi tránh cho có người xui xẻo nạp mạng. Vì thế tin tức cũng không còn chi tiết như trước, người ta chỉ biết Bát Nhã sơn hứng chịu thiên tượng kì lạ chứ không hề rõ ràng thương vong như thế nào. Khi hắn đến nơi, trời cũng đã tảng sáng. "Cái người đó bị thương nặng quá, nếu như cậu ta không tiếp xúc với Linh lung đăng thì đã không phải chịu hậu quả như thế." "Chứ còn gì nữa, ai bảo cậu ta tham lam đòi bảo vật trấn phái của chúng ta! Linh lung đăng đâu phải là đồ phàm nhân tuỳ tiện có thể đụng!" "Không phải đâu? Tôi nghe nói là chưởng môn thân chinh mời cậu ta đến làm khách, cố ý đưa cậu ta đến chỗ Linh lung đăng để chữa trị hồn phách. . .Nhưng mà nói tới cũng lạ, trước giờ có không ít kẻ chỉ muốn nhìn pháp bảo đó thôi mà chưởng môn đã thẳng tay đuổi khách, lần này thế mà đồng ý dễ như vậy, có phải là hơi mờ ám hay không. . ." "Nói cái gì, lúc trước tôi nhìn thấy chưởng môn ôm cậu ta trong lòng, cười hết sức khả ố. . ." "Đừng nói bậy! Chưởng môn của chúng ta có phải là người như thế đâu!!" Đám đệ tử tuần núi câu ngắn câu dài vẽ chuyện với nhau, hoàn toàn không hay biết trên đầu bọn họ vừa có một người lướt qua. Vương Tuấn Khải vốn không muốn đụng đến cơ quan huyền thuật mà Dương gia bày ở đây cho nên chọn đường hoà bình mà đi, không ngờ đi nửa đường thì nghe thấy tên Vương Nguyên, còn chứng kiến người khác miêu tả cảnh tượng thân mật của cậu và một người đàn ông khác. Hắn dừng lại, nhìn chằm chằm đỉnh đầu non tơ của mấy tên đệ tử trẻ người non dạ, nhìn đến nỗi bọn chúng rợn da gà bỏ đi nơi khác mới tiếp tục lên đường. Tình hình ở Bát Nhã lâu cũng không tệ như trên báo đài đưa tin, ít nhất Dương gia đã tìm được biện pháp giải quyết, tránh cho sự cố sạt lở diễn ra lần nữa. Có điều - Vương Tuấn Khải vừa nhẹ nhõm thở phào vừa buồn bực, buồn bực là do phòng thủ ở đây hết sức lỏng lẻo, hắn đã đến tận đây rồi mà không ai phát hiện, nếu quả thật hắn có ý đồ xấu thì chẳng phải là toàn diệt cả phái? Thở phào là bởi vì nơi này vẫn rất an toàn, chứng tỏ 'kẻ đó'còn chưa tìm đến đây, vậy chuyện xảy ra bên người Vương Nguyên mà đám người kia kể là do ai gây ra? Chẳng lẽ là Linh lung đăng? Linh lung đăng. . . Hắn lẩm bẩm tính toán vị trí chính xác của Vương Nguyên, lập tức phi thân đến đó. Lúc này Vương Nguyên đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân nóng hổi sốt cao, mồ hôi lạnh ứa ra ướt đẫm cả gối. Cốc Vũ lo lắng cậu sốt tới nóng đầu, cứ luôn lau người cho cậu, dùng hơi thở biển cả trong nguyên thần của mình giảm nhiệt giúp Vương Nguyên. "Không phải hắn, không phải hắn. . ." Đã mấy ngày phát sốt rồi, cậu vẫn lẩm bẩm những câu từ khó hiểu. Cốc Vũ vô cùng hối hận, sớm biết Linh lung đăng nhiễm độc không còn tác dụng trước kia – ngược lại gây hại cho Vương Nguyên như vậy, y đã không thèm hỏi mượn Dương Chấn. Nói đến đây y càng căm thù Dương Chấn, dù cho Dương chưởng môn khẩn thiết biểu thị là mình cũng không biết chuyện này, Cốc Vũ vẫn ghi một bút thù chờ ngày sau đòi một lượt. Vương Nguyên đột nhiên ho khùng khục, ho đến nỗi cả người co giật run bắn lên, cậu bỗng dưng mở to mắt nhìn chằm chằm về phía trước, hoảng hốt kêu rên: "Không phải hắn, các người lầm rồi, hắn không làm chuyện đó, không phải hắn. . ." "Đúng đúng đúng, tuyệt đối không phải là hắn, bọn họ đều sai!!" Cốc Vũ bối rối la lên, vừa kìm Vương Nguyên lại không cho cậu giãy rơi xuống giường vừa luống cuống gọi Yến Bách Hành: "Không được rồi, chúng ta phải đi tìm Vương Tuấn Khải, chỉ có hắn mới biết được Vương Nguyên đang gặp chuyện gì. . ." Y nói chưa hết câu đã thấy một bóng đen sà xuống trước mặt, chui qua cửa sổ mà đỡ Vương Nguyên ngồi dậy. Vương Tuấn Khải dùng máu của mình vẽ một ấn phù lên trán cậu, cậu lập tức lăn ra ngất đi. Hết Chương 73
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]