Độ thốn của xoạc chân đúng là một cú đánh trực diện xuống đỉnh đầu người có xương cốt không dẻo dai cho lắm. 
Nháy mắt ấy, Chung Tư cảm thấy sấm vang chớp giật, linh tướng mơ hồ. 
Cả đám người trợn mắt há hốc mồm, phản ứng trì trệ. Văn Thời là người tỉnh táo đầu tiên. 
Nếu lúc này Chung Tư là người ngoài cuộc đứng hóng trò vui, chắc hẳn sẽ cảm thấy mới mẻ ghê ấy. Vì sư đệ cọc băng luôn trầm ổn nhà mình nom có vẻ hơi luống cuống tay chân. 
Vẻ mặt Văn Thời còn đang ngạc nhiên, người đã bước vèo tới trước mặt nạn nhân, hắn định chìa tay ra đỡ thì bị Chung Tư tóm chặt. 
"Á đừng!" Chung Tư nghiêng đầu để xoa dịu cơn đau thốn tận óc, sau đó quay lại bảo, "Đệ đừng nhúc nhích, tuyệt đối đừng nhúc nhích. Xoạc thêm cái nữa thì đệ chỉ còn hai sư huynh thôi đấy." 
Văn Thời: "...." 
Phản ứng của bọn lão Mao cũng trở về trạng thái bình thường, ba chân bốn cẳng định chạy đến giúp đỡ. 
Chung Tư lại bảo: "Tất cả đứng im! Giờ tôi không chịu nổi ai dìu đỡ đâu, mọi người để tôi từ từ cái đã." 
"Từ từ cái gì?" 
Văn Thời quay đầu về nơi phát ra tiếng nói, hắn trông thấy Trần Bất Đáo đang đi tới từ con đường núi. 
Anh vén cành lá cản trở tầm nhìn, ánh mắt lướt qua đám người phanh gấp giữa chừng, cuối cùng dừng trên tư thế kỳ lạ của Chung Tư: "Con đây là định...?" 
"Sư phụ...." Chung Tư bị tê chân rồi, hắn dứt khoát chắp hai tay nói: "Tháng chạp rồi, sư đệ bảo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-quan/1355544/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.