Lâu lắm rồi núi Tùng Vân không lạnh thế này. 
Tuyết bắt đầu rơi dày đặc từ đêm qua. 
Sân luyện công dưới sườn núi nháy mắt bị tuyết phủ trắng xóa, chỉ lộ ra góc đá xanh cực mỏng giống như một khối ngọc to lớn. Đường núi và rừng tùng cũng phủ đầy tuyết, có mỗi ô cửa sổ và mái ngói là giữ được màu sắc ban đầu. 
Bởi vì trong phòng đốt một chậu lửa suốt cả đêm nên trận tuyết lớn còn chưa rơi xuống mái hiên thì đã tan thành một làn sương mù ẩm ướt. 
Chậu được làm từ đồng nguyên chất, trọng lượng nặng khủng khiếp, mặt trong và ngoài chậu đều được khắc kín chữ Phạn. 
Lần đầu Chu Húc nhìn thấy nó là vào ba ngày trước, khi Văn Thời xuống tới sườn núi, lôi cái chậu đồng từ trong ngăn tủ cũ ra kê xuống đất. 
Vang "kịch" một tiếng nặng nề. 
Chim chóc trong núi giật mình bay tán loạn, Chu Húc yên lặng rụt lại cái chân vừa bước qua ngưỡng cửa của mình. 
"Trời...." Nó quan sát mấy giây, nặn ra nốt chữ "**", sau đó đon đả hỏi Hạ Tiều: "Cái chậu này có phải vật sống không, trông cứ quái gở thế nào ấy." 
Hạ Tiều tức giận bảo: "Sao anh mày biết được." 
Đáng lẽ cậu phải vào phòng trợ giúp anh Văn của cậu, thế mà lại bị Chu Húc ngáng chân ở đây. 
Nhưng điều Chu Húc lo lắng thật ra cũng không phải chuyện dở hơi ăn cám lợn, cái chậu đó đúng là giống y vật sống. Chỉ vỏn vẹn mấy giây, chữ Phạn trên thân chậu đã chớp tắt mấy lần rồi, nhịp điệu lên xuống như đang 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-quan/1355541/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.