Núi rừng yên ắng, mây đen ép đỉnh, còn gió —— 
Dù sao gió mưa cũng không đến được nữa rồi. 
Dẫu có thì cũng bị kìm hãm. 
Bốc Ninh nhìn sư đệ, sau đó lại ngó sang sư phụ. Trần Bất Đáo hiển nhiên không ngờ người bị mình kéo từ trong cửa ra lại nhỏ xíu như vậy, khuôn mặt hiếm khi lại không chút biểu cảm nào trong một chớp mắt. 
Hắn không nói gì, vẻ mặt để lộ một cảm xúc mâu thuẫn pha kèm chút gian xảo. Ít lâu sau, hắn nắm tay người nọ và giật nhẹ một cái. 
“Tại sao lại lùn tẹt xuống vậy nè…” 
Hắn buông lời than thở như đang tự nói với mình, sau đó khom lưng ngắm nhìn đôi mắt như mắt mèo ấy. 
Đồng tử của đôi mắt kia tròn mà đen nhánh, thuần khiết, phản chiếu ra bóng dáng của hắn. Hắn nhìn trong chốc lát rồi thấp giọng hỏi: “Còn nhận ra ta không?” 
Cục nhỏ ấy cứ nhìn hắn như thế, bờ môi mím chặt không chút màu máu chẳng hề nhúc nhích. 
Thoạt nhìn hệt như đang lặng lẽ giằng co. 
Nhưng từ từ, khóe mắt đó hơi ửng đỏ, song vẫn chớp nháy không ngớt trông cực kỳ bướng bỉnh. 
Một hồi sau, một giọng nói vang lên giữa cõi tĩnh lặng: “Trần Bất Đáo.” 
Bốc Ninh thực sự thở phào nhẹ nhõm vào phút giây này. 
Sau đó, hắn lập tức phát hiện bả vai của Trần Bất Đáo thế mà cũng buông lỏng, tóc dài từ nơi ấy trượt xuống, che đi nửa khuôn mặt của người nọ. 
Từ góc của hắn thì không nhìn thấy biểu cảm của sư phụ. 
Hắn chỉ nghe Trần Bất Đáo đáp một tiếng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-quan/1355535/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.