Mấy trăm dây rối thoáng chốc đan xen, sợi nào cũng lóe lên vẻ bén ngót, vây kín Trương Đại Nhạc bên trong, mỗi sợi đều chĩa đến điểm yếu. Uy áp tựa biển khơi, có thể rạch phá da thịt người từ xa giống như lưỡi dao tàn sát vô tình.
Gió phất làm tóc gã tung bay, tóc còn chưa đụng tới dây rối thì đã rơi đầy đất, đúng là kiểu thổi tóc trên lưỡi dao thì sẽ đứt ngay chân chính.
Vì thế Trương Đại Nhạc đứng hình trong vòng vây của dây rối và không thể nhúc nhích.
Văn Thời chỉ cướp lấy chiếc mặt nạ thôi mà cứ như đã lột sạch lớp da che đậy của gã. Khí chất nhìn từ trên cao xuống biến mất trong nháy mắt, gã nghiêng mặt sang một bên, nói bằng giọng điệu dữ tợn: “Trả mặt nạ lại cho ta ——”
“Trả lại cho ngươi?”
Lời này quả thực như đổ thêm dầu vào lửa, Văn Thời lập tức xụ mặt.
Vào khoảnh khắc đó, Đằng Xà đột nhiên lao thẳng xuống đất từ trên chín tầng mây, cuốn theo gió mạnh bỏng người, thiêu rụi làm cỏ cây lưa thưa, sương mù dày đặc tản đi.
Trương Đại Nhạc lảo đảo giữa cơn chấn động, mặt mày và cánh tay lập tức có thêm bảy tám vết thương, đau đến nỗi gã phải cắn chặt hàm răng.
Văn Thời lau sạch vài hạt bụi dính trên chiếc mặt nạ trong đòn tấn công ngang nhiên và nặng nề kia, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Trương Đại Nhạc, nói rằng: “Ngươi mà cũng xứng à.”
Dứt lời, ngón tay anh động đậy, mười mấy sợi dây rối tức thời trỗi dậy và túm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-quan/1355524/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.