Đám người này đã làm chủ gia tộc rất lâu, từng gặp vô số trường hợp đa dạng và luôn nắm quyền phát biểu trong rất nhiều chuyện. Mỗi khi họ mở miệng, người xung quanh sẽ lắng nghe chăm chú và gật đầu hùa theo.
Đã nhiều năm rồi họ chưa được trải nghiệm lại cảm xúc này —— căng thẳng, khó chịu, thậm chí còn có chút không biết nên làm gì.
Bàn về lần cuối tình huống này xuất hiện, họ có lẽ phải quay ngược dòng về thuở niên thiếu.
Họ chợt bắt đầu cảm thấy may mắn vì đợt chuông đã khiến mình choáng váng, tê dại và xiểng niểng vừa nãy. Đó đúng là một cái cớ tuyệt vời để giải thích cho cảnh tượng trước mắt…
—— giải thích cho việc vì sao họ lại lảo đảo không thể đứng thẳng, phải nửa khom người mới có thể giữ vững tư thế khi vừa bò từ dưới đất lên. Có người còn chẳng thể đứng dậy và đứng hình ngay tại chỗ.
Họ thực sự đã quên phải nhúc nhích.
… và cũng không dám nhúc nhích.
Ở đây không có bao nhiêu kẻ lù đù, chỉ cần nối liền vài chuyện là có thể dẫn đến một kết quả.
Trên đời này có rối sư nào có thể một mình khống chế đại trận mà nhiều nhà đã bày ra chỉ bằng mười ngón tay, rồi ngay cả Trương Lam và Trương Nhã Lâm cũng bị chặn xa mấy trượng khỏi dây rối và hoàn toàn không được tới gần?
Có rối sư nào lại chỉ mới giải được vài cái lồng mà đã có thể giúp dòng của Thẩm gia kia vọt cao chót vót từ hạng chót lên đầu bức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-quan/1355518/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.