∴QUYỂN 6: MỘ KHÔNG TÊN∴ 
Lúc họ thoát ra khỏi lồng thì trời đã tối thui. 
Người không biết đang trốn ở đâu kêu dài một tiếng, kêu một hơi nghỉ một hơi. 
Văn Thời cứ thế mở mắt trong tiếng kêu như vậy. 
Ngoài cửa sổ là bóng cây đang đung đưa, ánh đèn đường chiếu qua cửa sổ bằng kính, dừng trên người Văn Thời rồi lại trở nên lờ mờ dưới sự che đậy của bóng cây. 
Anh bị tia sáng rọi thẳng vào mặt mà hơi nheo mắt lại, nhất thời không biết mình đang ở đâu. 
Một lúc lâu sau, Văn Thời mới nhận ra, đây là chiếc xe mà Lão Mao đã lái tới Thiên Tân, anh thì đang ngồi ở ghế sau. 
Ghế của chỗ kế bên tài xế có dáng lưng rất cao. Từ góc độ của Văn Thời chỉ có thể trông thấy cánh tay đang đỡ đầu của Tạ Vấn từ kẽ hở giữa lưng ghế và cửa xe. 
Dường như đối phương cũng mới tỉnh lại, cái tay kia siết nhẹ một cái rồi buông ra và đưa về khỏi mép cửa sổ xe. 
Ghế dựa bằng da khẽ vang kẽo kẹt, Tạ Vấn hơi nghiêng người, xoay đầu nhìn ra sau. 
Lồng đúng là một thứ kỳ quái. Rõ ràng một giây trước họ còn đang hôn môi, hết sức khắng khít và thân mật với nhau. Chẳng mấy chốc, một người lại ngồi đằng trước, một người yên vị đằng sau, cách một khoảng xa lắc, tất cả mọi chuyện vừa nãy có vẻ như mịt mờ và riêng tư. 
Văn Thời nhìn về phía Tạ Vấn. Khi tầm mắt của cả hai gặp nhau, bên nào cũng còn chứa vài cảm xúc thầm kín còn sót 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-quan/1355509/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.