Phòng sách cũng có treo một chiếc đồng hồ, tiếng nghe dễ chịu hơn nhiều so với cái trong phòng khách. Nó chỉ lặng lẽ quay kim, không ngân vang bậy bạ, bởi thế nên Văn Thời sẽ tha thứ cho sự tồn tại của nó.
Anh nhìn chằm chằm kim đồng hồ thêm vài lần, bỗng ngoảnh đầu hỏi: “Chiếc đồng hồ quả lắc kia hiện lên mấy giờ?”
Hạ Tiều sợ hãi trả lời như một học sinh bị điểm danh bất thình lình: “Dạ, dạ em không để ý.”
Văn Thời: “… Đâu có hỏi cậu.”
Hạ Tiều ngượng ngùng “ồ” một tiếng, Văn Thời đưa mắt nhìn về phía Tạ Vấn.
Thực ra vừa thốt ra câu hỏi này, ngay cả bản thân Văn Thời cũng khá sửng sốt. Vì trước đây anh luôn đóng vai nhân vật ‘trả lời câu hỏi’ hoặc ‘lười trả lời, làm ngay luôn’ trong lồng, sau đó tự ôm đồm một đống việc.
Anh hiếm khi nào chủ động dò hỏi. Thứ nhất là vì ít lời. Thứ hai là do những thứ anh chú ý tới không nhất định cũng sẽ khiến người ta quan tâm, anh mà không chú ý, người ta có lẽ càng không thèm để bụng. Thứ ba là bởi bản tính gây chuyện, dù đã bao nhiêu năm trôi qua, anh vẫn không thích làm phiền kẻ khác.
Đối với anh, ‘bàn bạc’ và ‘dò hỏi’ gần như khá là vô dụng. Bởi vậy khoảnh khắc phá vỡ quán tính, anh sẽ luôn có phần giật mình, thậm chí còn muốn nói ‘thôi quên đi, cứ xem như tôi chưa nói gì cả.’
May là Tạ Vấn đã mở miệng trước anh: “1 giờ.”
Văn Thời “ừ” một tiếng, trái tim rơi xuống, như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-quan/1355468/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.