Văn Thời ngơ ngác một lúc mới đột ngột mở mắt ra.
“Anh…” Anh lặng nhìn người trước mặt.
Tạ Vấn: “Sao thế?”
Vì nãy giờ ho khan hoài, giọng nói của hắn nghe cũng khá khàn.
Văn Thời mím môi, ít lâu sau lại lắc đầu một cái: “Không có gì, nghe lộn thôi.”
Suýt chút nữa anh đã tưởng Tạ Vấn là người nói câu đó, nhưng giờ nghĩ lại, Tạ Vấn chỉ đặt ngón trỏ lên môi thôi chứ không hề mở miệng. Câu nói mơ hồ đó chỉ là hồi ức chợt trỗi dậy trong đầu anh thôi.
Vả lại, mấy chữ ‘nghe lời nào’ như thế quá mức thân mật, thốt ra từ miệng của Tạ Vấn thì đúng là…
Văn Thời đưa mắt về lại, buông tay giũ giũ. Những đợt khí đen vốn không ngừng xâm nhập cơ thể đó cũng bị gián đoạn như thế, nhưng chúng không lập tức lan ra, mà lại lượn vòng giữa những ngón tay của anh.
Anh mở to mắt nên nhìn không thấy gì, chỉ cảm nhận được sự hiện diện của chúng tôi. Anh có thể cảm thấy sương đen bồng bềnh trên người Tạ Vấn đang quấn quít trên ngón tay mình, lúc rụt khỏi sẽ luồn qua khe hở của các ngón.
Cũng vì không thấy nên cảm nhận va chạm trên tay này cũng trở nên ngờ ngợ.
Hạ Tiều đang nín thở chờ lời kết luận của anh mình, lại thấy anh đứng đó một lát, ngón tay đang buông xuống bỗng cuộn lại. Hắn như mới hoàn hồn, lúc xoay người, ngón cái đè lên khớp xương của ngón trỏ và ngón giữa, kêu lên rộp rộp.
Da anh trắng nõn, khớp xương bị bẻ đã ửng đỏ, sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-quan/1355459/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.