Giấu đi là sao? Giấu ở đâu?
Mấy lời này xuất hiện quá đột ngột, thực sự sẽ làm người ta sợ hết hồn.
Văn Thời nhíu chặt mày.
Không phải anh sợ gì, có điều mặc dù chữ trong nhật ký không đẹp lắm, nhưng mỗi nét lại vô cùng tinh tế, như một người mới học chữ chưa được bao lâu.
Dùng sinh trĩ nghiêm túc bút pháp viết ra như vậy nội dung, người xem thật sự thực không thoải mái.
Người đọc cảm thấy rất khó chịu khi nội dung như thế lại được viết bằng những nét bút trẻ con hẳn hoi.
Văn Thời ngẩng đầu, đang muốn nói gì đó, nhưng lại đụng trúng tầm mắt của Tạ Vấn. Chỉ một chớp mắt sau, ánh mắt của đối phương đã lướt nhẹ qua, bình tĩnh quay về trên mặt giấy.
Văn Thời hơi ngẩn ra, mím môi mỏng, cũng buông mắt theo.
Ngón cái của anh vén giờ giấy một cái. Trong mấy giây này, sự tĩnh lặng lại bỗng được tô sáng.
Tạ Vấn giơ bàn tay trống không lên, lại lật tới vài tờ sau đó rồi mới chợt cười một cái, bảo: “Hình như cậu không sợ thật.”
“Nếu không thì sao?” Văn Thời cũng không ngước lên: “Ai rảnh giả vờ như thế làm gì.”
Tạ Vấn nhướng nhẹ lông mày, không bình luận thêm.
Hắn lật tới cuối trước Văn Thời, ngón tay búng lên tờ giấy cuối đó một cái: “May là em trai cậu chỉ lật vài tờ rồi để lại chỗ cũ, nếu không… lúc cậu ta lật tới đây, có lẽ đã bị dọa ngất rồi.”
Văn Thời trực tiếp lật tới trang hắn nói, chỉ thấy trên đó ghi là:
Ngày 22 tháng 5
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-quan/1355457/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.