Báo ứng hết đó.
Văn Thời thầm nói thế trong lòng, ngoài miệng lại giải thích một cách rất bình tĩnh: “Tôi không cố ý.”
“Xùy ——” Tạ Vấn có lẽ vừa phì cười, nghẹn một lúc mới bảo, “Cậu nói thế vì đã đuối lý rồi à?”
“Không hề.” Tuy Văn Thời không nhiều lời, nhưng bản lĩnh làm nghẹn họng người khác lại không nhỉ, “Tùy anh có tin hay không.”
“…”
Ma nơ canh nửa người không mũi miệng hướng thẳng về phía anh.
Ai đó còn không có khuôn mặt trái xoan nữa.
Văn Thời ngoan cố, lẳng lặng giằng co với hắn.
Rõ ràng là một cảnh tượng rất quỷ dị, không biết lại chọc trúng dây thần kinh nào của ông chủ Tạ, hắn cười mơ hồ một tiếng, quay mặt đi và nói khẽ: “Không theo quy củ.”
Văn Thời không nghe rõ.
Tạ Vấn lại quay về, chỉ lên ổ khóa trên cửa kính, nói chậm rãi, “Được, tôi tốt tính, coi như cậu lỡ lời thôi. Vậy cậu nghĩ kế xem, tôi bự chảng như vầy thì nên ra khỏi cánh cửa đó bằng cách nào?”
Văn Thời thốt ra một chữ: “Bò.”
Tạ Vấn: “…”
Lúc này, hắn cười thật, cười xong, bên trong tiệm lại rơi vào tĩnh lặng.
Im ru hơn nửa ngày, cuối cùng Văn Thời cũng đưa một bàn tay tới, động tác trông không tình nguyện cho mấy, vì thấy tay cầm hơi nương: “Thôi quên đi, để tôi túm anh.”
Nói nghe là túm, trên thực tế lại là kéo đi.
Đương nhiên Tạ Vấn không hề nhúc nhích gì.
Văn Thời cũng không hầu hạ, xoay người đi ngay về phía cửa.
Ngón tay của ma nơ canh quá cứng, ngang ngửa ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-quan/1355441/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.