Đúng rồi, đây vậy mà lại là lồng của Thẩm Kiều.
Văn Thời nghĩ.
Hèn gì Hạ Tiều lại nói căn nhà này nhìn quen mắt, giống như kiểu nhà cậu từng ở lúc còn nhỏ. Cũng không thể trách Hạ Tiều lại cảm thấy tất cả mọi chuyện xảy ra trong này tựa như mấy cơn ác mộng cậu từng mơ thấy hồi bé.
Cụ già này chính là Thẩm Kiều, thế mà từ đầu tới cuối anh lại không nhận ra.
Có lẽ do không có mặt mày, hình dáng cũng mơ hồ. Có lẽ vì Thẩm Kiều trong trí nhớ của anh còn dừng lại ở rất nhiều năm trước.
Không phải là anh chưa từng thấy Thẩm Kiều già đi, nhưng anh luôn cảm thấy cụ già hay lê bước, nói chuyện khẽ khàng như thế không dính líu gì tới chàng thiếu niên thanh tú, đội mũ quả dưa năm đó.
Tủ quần áo bỗng phát ra tiếng động. Văn Thời lấy lại tinh thần, nghe thấy một tiếng gọi khẽ vọng ra từ trong đó.
Chất giọng ấy hơi khàn, tựa một người vừa bị hoảng sợ: “Ông ơi?”
Chớp mắt một cái, cửa tủ bị ai đó đẩy ra, con búp bê mềm như bông im bặt đã ngã sang một bên, thay vào đó là một chàng trai nhỏ gầy —— đó là bản thân Hạ Tiều.
Cơ thể của cậu rỗng tuếch, bị đèn trần cổ xưa trong phòng chiếu mà thấy tái nhợt, hệt như một lát hình chiếu không tiếng. Cậu đứng ngỡ ngàng sau lưng cụ già, muốn vỗ lên vai ông, nhưng tay lại không dám đưa xuống.
“Ông ơi… là ông phải không?” Cậu khẽ hỏi.
Cụ già ngồi bên mép giường ngừng nhúc nhích, mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-quan/1355435/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.